“Sao lại chuyển tiền nữa… khụ khụ, còn nhiều hơn lần trước?” Cô vỗ ngực, nhịn ho khan rồi nhìn rõ con số trên tin nhắn.
Năm nghìn tín dụng.
Mộ Thu Từ trầm mặc. Cô sâu sắc nhận ra khoảng cách giữa mình và Lục Y Vũ, số tiền mà đối phương tùy tiện chuyển cho cô, đủ để cô làm linh vật trong cửa hàng đồ chơi suốt một tháng, mà vẫn còn dư dả.
Cô vừa tức vừa buồn cười, tức vì lòng tốt của mình bị hiểu nhầm thành hành động xin tiền, buồn cười vì đoán được có lẽ là do đồ ăn sáng cô mua hợp khẩu vị của Lục Y Vũ, nên lần này mới được chuyển nhiều hơn.
Lần trước chẳng phải chỉ có hai nghìn thôi sao?
Mộ Thu Từ cười cười, chuyển năm nghìn vào một tài khoản phụ. Tiền không thuộc về cô, tốt nhất là không nên động vào.
Nhưng như vậy, có lẽ Lục Y Vũ cũng sẽ yên tâm ăn rồi nhỉ?
Vừa qua buổi trưa, Ngụy Hàm đến nhà cô, nhưng không đi một mình mà còn dẫn theo một người phụ nữ mà trước đó Mộ Thu Từ đã gặp qua một lần.
Mộ Thu Từ rót nước cho họ, cố tình phớt lờ ánh mắt đầy hứng thú của người phụ nữ tên Chu Cẩn Du đang nhìn mình chằm chằm.
“Thiếu tướng đừng bận rộn nữa.” Ngụy Hàm có chút ngại ngùng, nhưng Chu Cẩn Du, người cứ khăng khăng đòi đi theo, thì lại chẳng có chút khách sáo nào.
“Xem ra cô ấy thật sự ngốc rồi.”
“Trước đây, cô ấy mà nhìn thấy tôi, đừng nói là rót trà, không đấm tôi một cú rồi đuổi ra ngoài đã là tốt lắm rồi. Hôm đó trên xe, tôi còn tưởng cô ấy bị kí©h thí©ɧ đến mức đờ đẫn, giờ xem ra rõ ràng không phải thế.”
Chu Cẩn Du chậc chậc lấy làm lạ, cầm ly nước thủy tinh lên, cúi đầu quan sát tỉ mỉ:
“Mộ Thu Từ, cô không bỏ thuốc độc vào nước đấy chứ. Ai da, cô đá tôi làm gì!”
“Cô nói nhảm quá nhiều rồi.” Ngụy Hàm mặt không đổi sắc thu chân về.
“Vậy ý cô là muốn tôi dùng nắm đấm chào hỏi cô à?”
Mộ Thu Từ nhướng mày, tựa người vào sô phaz: “Xin lỗi nhé, dạo này tôi không có ý định ra tay đâu.”
“Đang tu tâm dưỡng tính à? Thật là kỳ quái.” Chu Cẩn Du nở nụ cười kỳ lạ: “Nhưng bộ dạng này của cô trông tốt hơn mấy năm trước nhiều đấy.”
“Mất trí nhớ khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn rồi, cú nện này của chị dâu đúng là tuyệt diệu.”
Mộ Thu Từ cạn lời, cái người tên Chu Cẩn Du này đúng là rất đáng ăn đòn, cô tự nhận tính khí mình không đến nỗi tệ, vậy mà nghe những lời này cũng thấy ngứa tay.
“Cô cứ chờ đấy.”
Ngụy Hàm đứng dậy, liếc nhìn Chu Cẩn Du rồi nói với cô: “Thiếu tướng, chúng ta vào việc chính trước đi.”
“Được.” Mộ Thu Từ đứng dậy, cùng Ngụy Hàm đi lên lầu.
Những lời mà Ngụy Hàm muốn nói với cô, có vẻ không muốn để Chu Cẩn Du nghe thấy.
Chu Cẩn Du hừ một tiếng, liếc nhìn hai người họ một cái: “Tôi cũng chẳng thèm nghe đâu.”
Tầng hai, phòng ngủ.
Mộ Thu Từ đẩy cửa ra, thấy Ngụy Hàm vẫn đứng ngoài cửa bèn nói: “Vào đây nói đi.”
“Hãy vào thư phòng thì hơn.” Vào phòng của thiếu tướng và phu nhân, Ngụy Hàm hơi cau mày, có chút do dự.
“Chỉ có tôi sống ở đây thôi.” Nhìn thấu suy nghĩ của Ngụy Hàm, Mộ Thu Từ quay người, che giấu sự lúng túng của mình.
Ngụy Hàm nghe vậy, có chút kinh ngạc. Sau khi bước vào, cô ấy quả nhiên không cảm nhận được mùi tin tức tố của Omega trong phòng, chỉ có của thiếu tướng mà thôi.
Căn phòng này, vào ngày cưới, Ngụy Hàm với tư cách là cánh tay phải của Mộ Thu Từ, đã đến giúp trang trí. Khi nhìn lại, ngoài sự quen thuộc mơ hồ ra, thì chẳng còn chút gì giống với ngày hôm đó.
Toàn bộ căn phòng đã bị thay đổi, ga giường và vỏ chăn dính máu đã bị thay, những món đồ sứ và thủy tinh bị vỡ đầy đất đã biến mất, rèm cửa bị xé rách cũng không còn.
Thứ duy nhất còn như cũ có lẽ là chiếc giường vẫn giữ nguyên vị trí, mặt bàn trống trơn sạch sẽ, và tủ quần áo âm tường bị lõm vào một góc.