Sau khi nghe câu trả lời của Ngụy Hàm, Mộ Thu Từ chỉ cảm thấy muốn chết quách đi cho rồi. Cái thế giới chết tiệt này đúng là đang ép người ta làm chuyện không muốn mà! Ngay cả việc sinh con cũng phải quản đến tận giường sao?
“Đúng vậy, từ hơn ba mươi năm trước, tỷ lệ sinh bắt đầu giảm dần qua từng năm. Để đảm bảo dân số tăng trưởng ở một mức độ nhất định, điều này đã được quy định ngay từ khi kết hôn theo cấp bậc.”
“Bởi vì trong tháng đầu tiên sau khi Omega bị đánh dấu kết hợp là thời điểm dễ mang thai nhất, nên tần suất một tuần một lần thực ra chỉ là một biện pháp can thiệp rất giới hạn, hầu như không ai phản đối cả.”
Ngồi trong phòng khách, Ngụy Hàm ngước mắt nhìn trần nhà, cảm thấy mình làm phó quan quá tận tâm, đến cả mấy chuyện này cũng phải giải thích. Hôm nay không để bác sĩ đi cùng giải thích rõ ràng, đúng là sai lầm của cô.
“Nếu thiếu tướng thực sự muốn dọn ra ngoài, thì phải đi làm đơn xin phép.” Ngụy Hàm không nhận ra giọng điệu của thiếu tướng có gì đó bất thường.
Mộ Thu Từ tức đến mức muốn chửi thề. Không chỉ có quy định vô nhân đạo này, mà đến cả việc muốn chỉ ngủ với vợ mỗi tuần một lần cũng phải đi xin phép?
“Thế ly hôn có được không?” Cô hỏi với chút hy vọng mong manh.
Dù sao thì cô cũng đoán trước được câu trả lời. Một thế giới có thể ban hành mấy cái luật vớ vẩn này chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện vừa cưới một ngày đã đòi ly hôn.
Lần này, đến lượt Ngụy Hàm kinh hãi.
Cô sặc nước, vội vàng nuốt xuống rồi hỏi ngay: “Thiếu tướng sao lại nghĩ như vậy? Phu nhân là người mà ngài đã tự mình đến cầu… khụ khụ, cầu xin cưới về đó!”
Chưa kịp để thiếu tướng phản bác, Ngụy Hàm đã tiếp tục: “Thiếu tướng, vết thương trên đầu ngài thế nào rồi? Có phải hôm nay khám chưa kỹ không? Hay để tôi tìm bệnh viện tốt hơn kiểm tra lại lần nữa nhé?”
Giọng cô đầy lo lắng, còn mang theo chút mong đợi rằng thiếu tướng sẽ chịu đi khám lại.
Mộ Thu Từ siết chặt tay, ngón tay phát ra âm thanh răng rắc, gần như không kiềm chế nổi cơn giận.
Nhớ lại bộ dạng ngu ngốc của Ngụy Hàm ở bệnh viện hôm nay, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Sau vài lần lặp lại, tâm trạng mới dần ổn định.
“Không cần lo lắng, não tôi không có vấn đề gì cả. Thế nào? Chẳng lẽ ly hôn còn khó hơn cả việc dọn ra ngoài sao?” Mộ Thu Từ cố nén giận, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi.
“Thiếu tướng, chi bằng chúng ta bàn về chuyện dọn ra ngoài đi.” Ngụy Hàm nhanh chóng chuyển chủ đề.
Mộ Thu Từ lập tức nhận ra sự lảng tránh này, nhưng cô không biết tại sao đối phương lại không muốn nói thẳng. Có gì mà không thể nói chứ?
“Để tôi suy nghĩ thêm đã.” Nói xong, cô cúp máy, một tay đặt lên bãi cỏ bên cạnh, tay còn lại che mắt.
Trời ơi, thế giới này thật sự đang trêu đùa cô sao?
Ngụy Hàm, người bị cắt đứt liên lạc một cách phũ phàng, thở dài một hơi. Nghĩ đến một số chuyện, cô tự nhủ: “Dù sao cũng không vội, hiếm khi thấy thiếu tướng có dáng vẻ thoải mái thế này, cứ để ngài ấy thư giãn thêm vài ngày đi.”
Dù gì cô cũng chỉ là một phó quan, quyền hạn có hạn, có một số việc vẫn phải để thiếu tướng tự ra mặt mới giải quyết được. Hơn nữa… có vài người chỉ chịu nể mặt thiếu tướng, chỉ đồng ý nói chuyện với ngài ấy.
“Với tính cách hành động của thiếu tướng, lại thêm chuyện mình cố tình giấu diếm chuyện ly hôn không khả thi, cuối cùng ngài ấy chắc chắn sẽ chọn phương án trước đó.”
“Thiếu tướng muốn dọn ra ngoài, vậy thì sẽ ở đâu?” Ngụy Hàm bắt đầu đau đầu.
“Chẳng lẽ để thiếu tướng ở nhà mình? Không được, hàng xóm quanh nhà mình chẳng có ai dễ sống chung cả.”
Mộ Thu Từ ngồi dậy nhìn lên tầng hai.
Từ vị trí này, cô có thể thấy có một căn phòng trên tầng hai vẫn sáng đèn. Ánh sáng vàng ấm áp hắt qua cửa kính sát đất, thỉnh thoảng có bóng người mờ ảo đi qua.