"Vậy Vân tiểu thư, lần này người đến là vì...?"
Chưởng quỹ vẻ mặt mong chờ nhìn Vân Hướng Vãn.
Vân Hướng Vãn lấy chiếc gùi trên người Tiêu Nghiễn Thanh xuống.
"Không có đồ tốt, sao ta dám đến tìm ông chứ. Linh sâm ngàn năm, có hứng thú thu mua không?"
"Có, có chứ. Vân tiểu thư, mời người... cùng mấy vị tiểu công tử, tiểu tiểu thư này theo tôi vào trong."
Vừa nghe đến linh sâm ngàn năm, tai chưởng quỹ liền dựng thẳng lên như ăng-ten, đồng thời nhìn quanh một lượt, thấy không có ai khác mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu mời Vân Hướng Vãn vào phòng trong bàn chuyện.
"Các con cứ ở đây, ngoan nhé, đợi ta ra."
Tuy trong nguyên tác, phẩm hạnh của vị chưởng quỹ này không tệ, nhưng ở thế giới tu tiên này, chuyện gϊếŧ người cướp của thường xuyên xảy ra, cẩn thận một chút vẫn hơn.
"Mẫu thân phải nhanh lên nhé, nếu người lâu không ra, con không quản được các em đâu, bọn nó sẽ khóc lớn lên đấy ạ."
Tiêu Nghiễn Thanh thông minh đến mức nào, lập tức hiểu được ý của Vân Hướng Vãn.
Chưởng quỹ cũng hiểu, nhưng ông ta không vạch trần, ngược lại còn bảo tiểu nhị chuẩn bị ghế cho bốn đứa trẻ, còn mang cả kẹo bánh và đồ ăn vặt ra.
Sau khi vào phòng trong, Vân Hướng Vãn cũng không dài dòng, trực tiếp lấy từ trong gùi ra củ linh sâm ngàn năm được bọc trong vải.
"Chưởng quỹ, ông xem qua đi."
"Ối chà, Vân tiểu thư làm vậy có hơi phí của trời rồi."
Ngay khoảnh khắc linh sâm lộ ra, linh khí nồng đậm tinh thuần lập tức ập đến. Sắc mặt chưởng quỹ biến đổi, lập tức xoay người lấy ra một chiếc hộp bạch ngọc, trân trọng đặt củ linh sâm vào trong rồi mới cẩn thận xem xét.
Dựa vào kích thước, độ dài và màu sắc của rễ, tuổi của củ linh sâm này khoảng một ngàn hai trăm năm.
Vân Hướng Vãn cũng không vội, kéo một chiếc ghế qua rồi ngồi xuống vững vàng.
Không lâu sau, chưởng quỹ đậy nắp hộp bạch ngọc lại.
"Vân tiểu thư, linh sâm một ngàn hai trăm năm trên thị trường có giá mười vạn hạ phẩm linh thạch, tôi nguyện ý trả mười hai vạn hạ phẩm linh thạch. Người thấy được không?"
Vân Hướng Vãn gật đầu, con số này cũng gần với dự tính của nàng.
"Được."
"Vân tiểu thư, người cần bạc không? Hay là đưa hết cho người linh thạch?"
Chưởng quỹ lại hỏi một câu.
Vân Hướng Vãn lập tức cho biết, nàng cần linh thạch.
"Được, vậy tôi chuẩn bị linh thạch cho người ngay."
Chưởng quỹ cũng rất dứt khoát.
"Ta biết chưởng quỹ là người sảng khoái, cứ vậy đi. À đúng rồi, ta còn có mấy củ trăm năm tuổi, ông có thu mua không?"
"Có, có chứ, dĩ nhiên là có."
Cuối cùng, Vân Hướng Vãn nhận được mười lăm vạn hạ phẩm linh thạch.
"Các con, chúng ta đi thôi, đi ăn một bữa thịnh soạn nào."
Vân Hướng Vãn bước ra khỏi phòng trong, gọi bốn đứa trẻ đang ngồi ngay ngắn.
Nhưng ngay khi cả nhóm sắp bước ra khỏi cửa lớn của Đức Tế Đường, nàng lại trông thấy một người quen.
"Tiểu... tiểu thư?"
"Xuân Hỷ."
Vân Hướng Vãn bất giác gọi ra một cái tên.
"Tiểu thư, là em đây. Người..."
Xuân Hỷ nói đến đây, liền nhìn bốn đứa trẻ đang đi theo bên cạnh Vân Hướng Vãn.
Vân Hướng Vãn dường như sống tốt hơn trong tưởng tượng?
Như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng cô ta cũng giảm đi một chút.
"Trong người không được khỏe, đến lấy ít thuốc." Vân Hướng Vãn tùy tiện bịa một lý do.
"À vâng, vậy tiểu thư, em vào trong làm việc trước nhé?" Xuân Hỷ hai tay vặn chặt vào nhau đặt trước bụng, trông có vẻ vô cùng căng thẳng.
Cô ta vẫn có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Vân Hướng Vãn không mấy để tâm, chỉ quay đầu nhìn chưởng quỹ một cái.
Chưởng quỹ nở một nụ cười chân thành, lặng lẽ nói với nàng rằng ông ta nhất định sẽ giữ lời hứa, không tiết lộ bất cứ điều gì về nàng.
Vân Hướng Vãn lúc này mới yên tâm dẫn bọn trẻ rời đi.
"Mẫu thân, chúng con sẽ cố gắng tu luyện, để người không còn phải vất vả, sống một cuộc sống tốt hơn."
Đi được một đoạn, Tiêu Dư Vi đột nhiên thốt lên một câu.
Vân Hướng Vãn dừng bước, khẽ cúi người nhìn tiểu bánh bao đang nghiêm túc.
"Tiểu Vi sao đột nhiên lại nói vậy? Ta thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt mà."
Tiêu Dư Vi lắc đầu.