Hai giống cái kia thấy vậy liền chia ra hai bên áp sát, vươn tay muốn cào mặt Hề Diêu.
Hề Diêu nhanh chóng cúi người, một cú quét ngang chân khiến cả hai người đều bị quét ngã lăn ra đất.
"Lũ vô dụng các ngươi!"
Giống cái mập bò dậy từ dưới đất, quay đầu quát ầm lên với thú phu của mình: "Còn ngây ra đó làm gì, mau dạy dỗ nàng cho ta!"
Đám giống đực đưa mắt nhìn nhau, trong bộ lạc quy định giống đực không được đánh giống cái, nhẹ thì bị phạt, nặng thì bị đuổi khỏi bộ lạc.
Giống cái mập thấy bọn họ vẫn không ra tay thì tức đến mức mắng xối xả.
"Đứng im hả? Hôm nay ai mà không ra tay thì khi quay về ta sẽ lập tức bỏ người đó!"
Nghe câu đó, mấy thú phu lập tức hoảng hốt.
So với việc bị đuổi khỏi bộ lạc thì bọn họ càng sợ bị chính giống cái của mình vứt bỏ.
Một khi bị giống cái từ bỏ, bọn họ sẽ trở thành thú nhân bị bỏ rơi, còn phải ngày ngày chịu đựng sự cắn trả của khế ước cho đến chết.
Một thú nhân cao to lực lưỡng gầm lên một tiếng, vung nắm đấm lao thẳng về phía Hề Diêu, quyền phong rít lên vun vυ"t.
Hề Diêu nghiêng người tránh né, thoát khỏi cú đấm ấy trong gang tấc, nàng chớp lấy thời cơ, khuỷu tay đột ngột thúc mạnh một cái, nặng nề nện vào sườn thú nhân.
Thú nhân hừ một tiếng trầm đυ.c, nhưng không hề lui lại mà xoay người đá tiếp một cước.
"Ô Lý, ngươi đúng là phế vật, một giống cái cũng không giải quyết nổi."
Giống cái mập thấy chính phu của mình không hạ được Hề Diêu, còn bị đánh thì giận đến đỏ bừng cả mặt.
"Ngươi, ngươi, ngươi, mấy người các ngươi còn không mau lên!" Ả lại chỉ mấy kẻ đứng bên cạnh.
Ba giống đực kia cũng không ngờ Ô Lý đường đường thú nhân cấp hai mà lại không đánh nổi một giống cái.
"A Cát, đừng giận, chúng ta sẽ bắt nàng ta về cho nàng hả giận."
Vài giống đực đồng loạt vây tới, dần ép Hề Diêu vào giữa.
Đối phương đông người nên rất nhanh lại dồn nàng vào thế khó.
Ngay lúc Hề Diêu có chút lúng túng thì ngoài hang bỗng vang lên một tiếng quát uy nghiêm: “Tất cả mau dừng tay!"
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy một thú nhân trung niên chừng bốn mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo bước vào.
Ánh mắt ông quét qua tất cả, cuối cùng dừng lại trên người Hề Diêu, ánh mắt phức tạp.
Giống cái mập thấy người tới thì như tìm được chỗ dựa, lập tức khóc lóc kêu oan: "Tộc trưởng, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta! Hề Diêu này ném con của chúng ta xuống hố phân, còn đánh bị thương nhiều người như vậy!"
Tộc trưởng liếc mấy giống cái bị đánh sưng tím mặt mà mí mắt cũng giật giật.
"Ngươi đánh à?"
Hề Diêu ngước nhìn tộc trưởng, vành mắt ửng đỏ: "Tộc trưởng, là con của họ sỉ nhục con ta trước, ta thật sự không chịu nổi mới ra tay dạy dỗ. Chẳng lẽ chỉ vì ta không có giống đực chống lưng mà con ta đành cam chịu bị ức hϊếp sao?"
Tộc trưởng hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn qua lại giữa Hề Diêu và giống cái mập.
Hề Diêu thấy dáng vẻ ấy của tộc trưởng rõ ràng là định bỏ mặc, thế thì sao được.
Bất kể hôm nay ông tới vì chuyện gì, nhưng đã tới đây thì đừng hòng thoát đi một cách dễ dàng.
"Lúc trước nếu không có ta" Nàng chỉ vào mấy giống cái trước mặt, giọng nghẹn lại mà gào lên: "Thì kẻ bị thú nhân lang thang bắt đi hành hạ chính là bọn họ, nhưng các nàng đối xử thế nào với người cứu mạng là ta? Sỉ nhục ta, mắng ta, còn đánh đập con ta. Giành lấy đồ của các con ta, giờ còn để thú phu của mình tới đánh chết chúng ta."
"Bọn họ có quyền gì chứ?"
Trong hang im phăng phắc, tất cả ánh mắt đều tập trung về phía Hề Diêu.
Sắc mặt giống cái mập lúc xanh lúc trắng, ả mở miệng định phản bác, nhưng bị lời tố cáo gay gắt của Hề Diêu chặn họng nên nhất thời không nói ra được.
Một lúc lâu sau, giống cái mập mới lấy lại tinh thần, giọng the thé hét lên: "Ai bảo ngươi cứu? Khi đó là tự ngươi chạy lên, nói không chừng ngươi và đám thú lang thang là cùng một ruột, cố ý diễn trò này, giờ còn định lật ngược trắng đen!"
Hề Diêu bị sự trơ trẽn này chọc giận, nhìn về phía tộc trưởng vẫn im lặng đứng xem.
"Tộc trưởng, ngài nhất định phải làm chủ cho ta! Lúc trước ta mạo hiểm liều mạng cứu các nàng, kết quả lại rơi vào kết cục thế này. Các nàng vong ân bội nghĩa như thế, chẳng lẽ không sợ bị Thú Thần chán ghét sao?"
Hề Diêu đưa mắt nhìn quanh, rưng rưng nói: "Mọi người đều biết năm đó thú nhân lang thang tập kích, nếu không phải ta liều mạng dẫn chúng rời đi thì e rằng đám giống cái trong bộ lạc chúng ta đã gặp nạn hết cả. Đến hôm nay, chẳng đợi được một câu cảm tạ mà đổi lại lại là sự châm chọc, mỉa mai của các ngươi."
"Các ngươi miệng thì nói con ta là đứa nhỏ bị Thú Thần ghét bỏ, nhưng rốt cuộc ai mới là kẻ đáng bị Thú Thần chán ghét hả? Các ngươi vong ân phụ nghĩa, ỷ mạnh hϊếp yếu, chẳng lẽ không sợ chọc giận Thú Thần, mang tai ương đến cho cả bộ lạc à?"