Hôm qua sao nàng lại có gan đi cười nhạo người ta nhỉ?
Chịu hết nổi rồi!
Bẩn thế này, lại chẳng có dầu gội thì biết lấy gì mà gội đây??
Đang vò đầu bứt tóc đầy bực bội thì đột nhiên cổ tay nóng lên, nàng cúi đầu nhìn thì thấy trên cổ tay xuất hiện một đóa hoa diên vĩ xanh biếc.
Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, tim đập dồn dập, thiết bị liên kết đầu cuối của nàng đã trở lại!!!
Hề Diêu dán mắt nhìn đóa hoa diên vĩ xanh vừa xuất hiện nơi cổ tay, vừa mừng vừa sợ, theo bản năng đưa tay chạm vào.
Chỉ trong khoảnh khắc, trong đầu nàng hiện lên một giao diện ảo quen thuộc, giao diện quen thuộc đến mức khiến nàng suýt rơi lệ.
Đây không phải là thiết bị đầu cuối bình thường, nó kết nối với một không gian khổng lồ, bên trong chứa toàn bộ những thứ mà nàng đã dày công sưu tầm từ kiếp trước.
Ánh mắt nàng lướt qua khu vực vật dụng sinh hoạt, lại sang y phục giày dép, rồi đến mấy kệ hàng chất đầy binh khí lạnh lẫn hỏa khí, trong lòng càng thêm vững vàng.
Lại quay về khu vực vật dụng sinh hoạt.
"Dầu gội!"
Hề Diêu âm thầm niệm trong lòng, tiếng niệm vừa rơi, một bình dầu gội lập tức xuất hiện trong tay nàng.
Đây chính là nhãn hiệu mà nàng yêu thích nhất ở kiếp trước, mùi hương quen thuộc thoáng chốc khơi dậy những ký ức xa xưa.
Không biết Trùng tộc đã bị diệt sạch chưa.
Thu lại tâm tư, nàng bóp dầu gội ra tay, xoa ra bọt rồi thoa lên mái tóc rối bù như búi kết.
Liên tục gội ba lần thì cảm giác bết dính trên tóc mới biến mất, rồi lại thoa tinh chất dưỡng, dùng khăn quấn tóc lại.
Tiếp đến nàng bắt đầu tắm, dung dịch tắm thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt chảy xuống lòng bàn tay.
Nàng vội vàng đứng dậy, xoa đều toàn thân, cẩn thận kỳ cọ, tắm hai lần liên tiếp mới cảm thấy người mình sạch sẽ hẳn.
Tắm xong lên bờ, lấy khăn lau khô cơ thể, nàng thoải mái đến mức thở ra một hơi dài.
Nàng mặc nội y, thay váy da thú sạch sẽ.
Rồi lấy ra ít dung dịch giặt nén từ không gian ra giặt sạch da thú bẩn vừa cởi ra.
Thu dọn xong đồ, nàng xách thùng nước quay về.
Nàng không hề biết trên một cây cổ thụ bên kia bờ sông, có một con chim hình dáng như con gà trống đang nằm phục.
Đôi mắt nó không hề chớp mà khóa chặt vào bóng lưng nàng đang rời đi.
Chỉ thấy giây lát sau, thân hình chim ấy biến mất, hiện ra hình người cao lớn thẳng tắp, một thân y phục đen chìm hẳn trong bóng đêm.
Hắn đã có mặt từ khi Hề Diêu chưa xuất hiện.
Vốn dĩ hắn định tránh mặt, nhưng nghĩ tới mục đích chuyến đi này nên hắn liền từ bỏ ý định tạm thời rời đi.
Cũng nhờ thế mà hắn mới được chứng kiến một màn thú vị đến vậy.
Nàng chính là biến số mà đại tư tế nhắc tới ư?
"Thú vị lắm!"
Thân hình hắn thoắt một cái biến mất, lại hóa về hình thú, âm thầm lặng lẽ bám theo phía sau Hề Diêu.
Hề Diêu về đến hang núi, Hề Nam và Hề Bắc đã ăn xong thịt nướng, ba nhóc con đang ngồi bên giường đá trò chuyện.
Vừa thấy nàng vào, chúng đồng loạt ngậm miệng.
Hề Diêu treo váy da thú lên chỗ phơi, bưng thùng nước tới bên giường đá, bắt đầu lau sạch phần lông và móng dính bẩn cho chúng.
Lần này ba nhóc con ngoan ngoãn không chống cự mà để mặc nàng lau rửa.
Trong lòng Hề Diêu lại dấy lên cảm giác bị người dõi theo, nàng đưa mắt nhìn quanh một lượt, còn cố ý bước ra ngoài hang xem xét nhưng chẳng phát hiện điều gì khác thường.
Tưởng rằng bản thân đa nghi nên nàng cũng không để tâm thêm.
Nàng buông rèm da thú xuống, thầm nhủ ngày mai nhất định phải làm một cánh cửa, chỉ một tấm rèm da thú như vậy thực sự chẳng có chút cảm giác an toàn nào.
Hề Diêu ngồi cạnh bếp lửa hong tóc, nàng bắt đầu tính toán công việc ngày mai.
Một giấc ngủ đến sáng, vừa nhấc rèm da thú lên đã thấy mấy thú nhân đứng trước cửa hang khiến nàng giật thót tim.
"Có việc gì?"
"Hề Diêu, bọn ta đến để cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã cứu Đóa Đóa nhà ta."
"Nàng tỉnh rồi sao?"
Khải gật đầu thật mạnh, trên mặt tràn đầy niềm vui vì thoát nạn: "Nếu không nhờ ngươi thì bọn ta thật sự không dám tưởng tượng mọi chuyện sẽ ra sao. Nếu ngươi có việc gì cần thì chỉ cần mở miệng là bọn ta nhất định sẽ giúp."
Hề Diêu khẽ gật, đúng là có việc cần nhờ.
"Các ngươi có thể lên núi chặt ít cây gỗ nhỏ mang về giúp ta không?"
Nàng muốn dựng hàng rào quanh nhà, nếu một mình nàng làm sẽ phải mất vài ngày.
"Chuyện nhỏ thôi, chẳng có gì khó cả. Ngươi cần loại nào thì cứ nói rõ, bọn ta sẽ mang về."
Hề Diêu cũng chẳng khách sáo: "Cỡ bằng nắm tay là được, cao chừng thế này." Nàng giơ tay lên ngang đầu để ra hiệu, rồi sợ họ hiểu sai nên lại bổ sung.
"Ừm, đại khái cao bằng các ngươi cũng được."
"Được." Nghe thấy yêu cầu của nàng, ngược lại họ lại thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Đây là chút tấm lòng của chúng ta." Khải vừa nói vừa nhận lấy mấy tấm da thú từ tay một thú phu khác đưa đến trước mặt nàng.