Chương 18: Ra bờ sông tắm rửa

"Ngươi thích ăn thì ăn, không ăn thì trả lại cho ta." Miệng nói vậy nhưng tay lại chẳng hề đưa ra đòi lại.

"Hề Bắc, đưa cái này cho Hề Mặc."

Hề Nam đưa một xiên nướng đã chín vàng khác cho Hề Bắc, để nó mang qua cho Hề Mặc đang nằm trên giường đá.

Hề Bắc liếʍ móng, há miệng ngậm lấy xiên thịt rồi chạy nhanh về phía giường đá.

Đợi nó quay lại, Hề Nam lại đưa cho nó một xiên nướng khác, còn mình thì cầm một miếng thịt khác xỏ lên que.

"Ca ca, chúng ta cùng ăn." Hề Bắc xé một miếng thịt nướng to bằng bàn tay đưa tới trước mặt nó.

Hề Nam hơi sững sờ, ánh mắt dừng lại nơi miếng thịt Hề Bắc đưa qua, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

"Không cần, đệ ăn đi, xiên của ta sắp chín rồi."

Hề Bắc lại không chịu, giơ miếng thịt nướng ấy tới trước mặt Hề Nam lắc qua lắc lại: "Ca ca, ăn đi mà!"

Hề Nam không làm gì được đành há miệng nhận lấy.

Hề Bắc vui vẻ vẫy đuôi, “phịch” một cái ngồi xuống bên cạnh Hề Nam, há to miệng gặm lấy xiên thịt nướng của mình, dầu mỡ bắn lên khóe miệng, thấm ướt cả lông quanh mép.

Hề Diêu nhìn hai huynh đệ nhỏ này tương tác, trong lòng dấy lên một cảm giác nào đó, lông mày và ánh mắt cũng bất giác mềm hẳn đi.

Nàng vận động cánh tay, cảm thấy trên người dính dấp vô cùng khó chịu.

Vốn ban nãy không để ý, nhưng vừa nghĩ tới chuyện tắm rửa, nàng liền cảm thấy cả người chỗ nào cũng bắt đầu ngứa, đặc biệt là da đầu ngứa đến phát điên.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài hang thấy trời đã tối đen như mực, nàng quyết định lát nữa sẽ đưa hai nhóc con ra bờ sông tắm gội.

Hề Diêu đứng dậy, phủi lớp bụi vốn chẳng hề có trên người, rồi nói với hai đứa nhóc đang ăn uống ngon lành: "Tiểu Nam, Tiểu Bắc, lát nữa ăn xong thì chúng ta ra sông tắm một cái."

Bàn chân đang lật xiên thịt của Hề Nam khựng lại, Hề Bắc thì miệng đang ngậm thịt, nghe vậy liền cứng đờ, ngay cả cái đuôi cũng vô thức kẹp chặt lại.

Hề Nam là người lấy lại phản ứng trước tiên, giọng có chút kháng cự: "Ngươi muốn tắm thì tự đi mà tắm, ta mới không tắm đâu."

Ánh mắt nó né tránh, không dám nhìn thẳng Hề Diêu, sợ nàng phát hiện ra sự hoảng sợ trong mắt mình.

Hề Bắc vội vàng nuốt miếng thịt còn chưa kịp nhai xong, giọng sốt ruột đến biến âm: "Mẫu thân, trời tối rồi, bên ngoài nguy hiểm lắm, đừng đi tắm nữa được không?"

Thân hình nhỏ bé run rẩy không kiềm được, móng vuốt vô thức cào sâu xuống mặt đất.

Hề Diêu thấy hai nhóc phản ứng lạ thường thì trong lòng càng thêm nghi ngờ.

"Không được, người toàn là bụi bẩn thế này, không tắm rửa thì sao ngủ nổi?"

Mắt Hề Bắc đỏ hoe, hai chân trước ôm chặt lấy đuôi Hề Nam, mang theo tiếng khóc nói: "Mẫu thân, con không muốn ra sông."

Thấy chúng cự tuyệt như vậy, Hề Diêu càng thêm nghi hoặc, lập tức lần tìm ký ức của nguyên chủ trong đầu.

Trong khoảnh khắc từng mảnh ký ức mơ hồ giống như những vệt sáng vỡ vụn bỗng lóe lên trong đầu nàng.

Hề Diêu mở bừng mắt, trong mắt đầy vẻ kinh hoảng, rồi sau đó là cơn đau dồn dập tràn khắp ngực.

"Được, không muốn ra sông thì không ra, mẫu thân xách nước về cho các con tắm."

Nói rồi nàng bước nhanh ra phía cửa hang, đi được nửa đường mới chợt nhớ mình chưa lấy quần áo, lại quay vào lấy một tấm váy da thú sạch và một mảnh yếm, xách theo thùng gỗ bước ra ngoài.

Màn đêm đen đặc như mực, Hề Diêu xách thùng sải bước nhanh về phía bờ sông.

Nghĩ tới ký ức đáng kinh tởm ấy, cả người nàng run lên từng chập.

Nàng từng cho rằng việc buộc chúng lên cây hay vứt cho đội săn làm mồi nhử đã là cực kỳ độc ác.

Không ngờ khi chúng vừa mới sinh ra, nguyên chủ lại muốn gϊếŧ chết chúng, thẳng tay ném những đứa nhỏ chưa mọc đủ lông ấy vào dòng sông đóng băng.

Dù thế nào đi nữa cũng là máu thịt mình mang nặng đẻ đau mấy tháng trời!

Sao có thể tàn nhẫn đến thế?

Ánh trăng rải xuống vẽ lên thân ảnh hơi gầy của nàng một lớp sáng bạc, nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá.

Hề Diêu đi tới bờ sông.

Nước sông dưới ánh trăng lấp lánh gợn sóng, nhưng nàng giờ chẳng còn tâm trí nào để thưởng ngoạn cảnh đẹp.

Nàng cảnh giác nhìn quanh, xác nhận bốn phía an toàn rồi nhanh chóng cởi bỏ quần áo bước xuống sông.

Nước sông lành lạnh tràn qua đầu gối, lập tức cuốn đi tất cả mệt mỏi.

Nàng rùng mình một cái, vội vã vốc nước lên xối vào vai và lưng, đợi đến khi quen dần nhiệt độ mới từ từ ngồi thấp xuống để nước ngập qua bờ vai.

Trong dòng sông, nàng ra sức kỳ cọ, mãi đến khi cảm thấy toàn thân sạch sẽ mới thôi, như thể vừa cọ ra cả nửa cân bùn.

Lúc trước còn cười nhạo đám giống cái khác, nào ngờ bản thân thân thể này cũng chẳng sạch sẽ hơn là bao.

Đưa tay sờ lên mái tóc như ổ quạ vừa dính vừa rối bù, nếu có kéo cắt thì nàng thật sự muốn cắt phăng đi cho xong.