Chương 17: Wow, mẫu thân thật là giỏi

Vu y không biết vì sao vẫn chưa rời đi, ánh mắt sâu xa nhìn theo từng động tác bận rộn của nàng.

Hề Diêu coi như không thấy, dù sao cũng đã đắc tội rồi, có đắc tội thêm cũng không ngại.

"Đại Nhĩ, giơ móng ra."

"Hả?" Đại Nhĩ nghi hoặc nhìn Hề Diêu, không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên yêu cầu như vậy.

"Mau giơ ra, sẽ dùng đến."

Đại Nhĩ khó hiểu nhưng vẫn duỗi bộ móng sắc nhọn của mình ra.

Nàng chỉ vào chỗ bắp chân Nghê Đóa đang sưng đỏ thâm đen: "Rạch một nhát ngay chỗ vết răng này."

"Chuyện này… rạch ra có đau quá không?"

"Nọc rắn này rất độc, chỉ dựa vào thảo dược thôi là không đủ, nhất định phải ép máu độc ra trước, nếu không chất độc tiếp tục lan ra thì dù có tư tế đến đây thì nàng cũng chắc chắn sẽ chết."

Đại Nhĩ nghiến răng gật đầu.

Hắn dùng một tay giữ chặt lấy bắp chân Nghê Đóa, cố định người nàng, tay kia giương móng sắc nhọn rạch một đường ngay chỗ da thịt sưng đen.

Nghê Đóa tuy đang hôn mê nhưng vẫn đau đến mức thân thể run lên, bật ra tiếng rên khe khẽ.

"Mau, cùng ta nặn máu độc ra, giống như thế này."

Hề Diêu tự mình dùng hai tay bóp chặt quanh chỗ vết thương trên bắp chân Nghê Đóa, ép từng dòng máu độc ra ngoài.

Đại Nhĩ và Khải làm theo chỉ dẫn của Hề Diêu, nhịp nhàng ấn ép quanh vùng da bị cắn.

Máu đầu tiên ép ra toàn một màu đen đặc, mùi tanh hôi gay mũi xộc lên.

Theo nhịp ấn bóp liên tục, dòng máu chảy ra dần nhạt màu đi.

Hề Diêu quan sát sắc mặt Nghê Đóa và màu máu trào ra.

"Được rồi, dừng tay."

Mọi người buông tay, Hề Diêu bảo An lấy nước rửa sạch vết thương.

Vết thương được rửa sạch sẽ, Hề Diêu cầm lấy chỗ thảo dược đã giã nát đắp chặt lên chỗ cắn.

Mọi người xung quanh im lặng vây quanh, căng thẳng dõi theo, không ai dám lên tiếng.

Mãi cho đến khi sắc mặt Nghê Đóa từ từ khôi phục chút màu máu, bắp chân sưng tấy cũng bắt đầu giảm dần.

Mọi người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, tiếng bàn luận xôn xao nổi lên.

Vu y liếc nhìn Nghê Đóa đang nằm dưới đất, ánh mắt dừng lại trên người Hề Diêu.

Không ngờ thật sự để nàng cứu sống.

"Mọi người đều thấy rõ rồi chứ, Hề Diêu và các con của nàng không những không mang tai họa đến cho bộ lạc mà còn cứu lấy đồng bạn. Chúng ta không thể chỉ vì mấy lời suy đoán vô căn cứ mà làm tổn thương chính người trong bộ lạc mình."

Những giống cái vừa mới lớn tiếng chỉ trích Hề Diêu nghe thấy lời Đại Nhĩ nói liền lộ vẻ hổ thẹn, lần lượt cúi đầu xuống.

Ngay cả ánh mắt đám thú nhân nhìn về phía Hề Diêu cũng đã khác hẳn.

Sắc mặt vu y thì càng thêm khó coi.

Đại Nhĩ rõ ràng là đang vả thẳng vào mặt bà ta.

Nếu thực sự để nàng cứu sống thì uy vọng của bà ta trong bộ lạc nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Bà ta tuyệt đối không cho phép tình huống đó xảy ra.

"Bây giờ có thể khiêng nàng về nghỉ ngơi rồi."

"Hề Diêu, bao giờ Đóa Đóa mới tỉnh?"

Hề Diêu đứng dậy khỏi mặt đất, phủi lớp bụi trên người: "Trời sáng là tỉnh, ngày mai tự đi hái thuốc về thay cho nàng ấy, không rõ thì lại đến tìm ta hỏi."

Nàng nói xong liền xoay người bỏ đi.



Hề Diêu bước vào hang núi, hơi ấm và mùi thơm nức của thịt nướng phả vào mặt.

Hề Nam ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, sau đó lại vội cúi đầu giả như không thấy.

Hề Bắc thì lập tức bật dậy khỏi đất, đôi chân ngắn nhỏ chạy lon ton tới ôm chặt lấy chân Hề Diêu, bám chặt không buông, cố sức leo lên.

"Mẫu thân, cuối cùng người cũng về rồi, vừa nãy con và ca ca còn lo lắm."

"Ai thèm lo cho nàng."

Hề Nam quay đầu đi nhỏ giọng lầm bầm, chỉ là đôi tai ẩn dưới bộ lông trắng lại bất giác ửng đỏ.

Hề Diêu bật cười, bế Hề Bắc lên ôm vào lòng, rồi nhìn về phía Hề Nam, cố tình khoa trương nói: "Chà, thơm quá! Cực khổ cho Tiểu Nam nướng thịt cho ta rồi."

"Ai nói nướng cho ngươi, đây là ta nướng cho chính ta."

Miệng nói vậy nhưng động tác lật xiên nướng của nó lại nhanh hơn.

"Mẫu thân, giống cái xấu xa kia có chữa khỏi được không?"

Hề Diêu ôm Hề Bắc ngồi xuống bên bếp lửa: "Đương nhiên là được rồi, mẫu thân ra tay thì không có gì là không cứu được."

"Wow, mẫu thân thật là giỏi!"

"Tiểu Bắc của chúng ta cũng rất lợi hại."

"Xiên này cháy rồi, cho ngươi ăn." Hề Nam đưa cho nàng xiên nướng đẹp nhất, cắt ngang cuộc trò chuyện của một người một thú.

Hề Diêu nhìn xiên thịt Hề Nam đưa tới có sắc thịt vàng ươm, dầu mỡ bóng loáng rịn ra, không hề có chút cháy nào, vừa nhìn đã biết là xiên ngon nhất.

Nàng nhịn cười vươn tay nhận lấy xiên thịt, cố ý kêu lên: "Ôi, ta còn tưởng Tiểu Nam thật sự đưa xiên cháy cho ta chứ, hóa ra là xiên ngon nhất cơ đấy."

"Quả nhiên tiểu Nam thương ta nhất."

Hề Nam không tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, may mà giờ nó đang là thú hình nên không ai nhìn ra được gương mặt đỏ bừng của nó.