Hề Diêu không thèm để ý lời mỉa mai của bọn họ mà đi thẳng đến bên người giống cái bị thương.
Nàng ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay người đó, thừa cơ đưa vào một chút năng lượng trị liệu, ngăn không cho độc tố tiếp tục lan ra.
Thực ra nàng có thể dùng thuật trị liệu để thanh lọc nọc độc, nhưng đám người này không xứng.
Hơn nữa với cái tính vong ân bội nghĩa của bọn họ, khỏe lại quá nhanh thì chắc chắn cũng chẳng biết cảm ơn, phải để họ chịu chút đau đớn thì mới nhớ lâu được.
"Ta biết có một loại thảo dược có lẽ có thể giải được loại độc này."
Hai thú phu của Nghê Đóa như thấy được cọng rơm cứu mạng, lập tức quỳ xuống cầu nàng cứu người.
Lúc bình tĩnh lại, bọn họ cũng hiểu cho dù có đến được bộ lạc Hắc Sâm thì Nghê Đóa cũng chưa chắc còn cứu được.
Giờ Hề Diêu nói có cách thì đó chính là hy vọng duy nhất.
"Hề Diêu, xin ngươi, nhất định phải cứu Nghê Đóa, trước đây là do Đóa Đóa không đúng, ta thay nàng ấy xin lỗi ngươi, về sau ngươi bảo chúng ta làm gì cũng được!"
Mắt Khải đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.
An cũng không ngừng dập đầu, trán đã đập đến rớm máu: "Hề Diêu, xem như chúng ta cầu xin ngươi, hãy cứu lấy Đóa Đóa của chúng ta."
Hề Diêu nhìn dáng vẻ bọn họ thế này thì trong lòng cũng nguôi giận đi quá nửa.
Nghê Đóa mà chết thì những thú phu này cũng chẳng sống nổi.
Tuy nàng không ưa Nghê Đóa, nhưng cũng không đến mức vì vài câu xung đột mà để nhiều người cùng chết.
Nàng có thể sống lại một đời, có lẽ cũng là nhờ tích được công đức cứu người kiếp trước mà thành.
"Đứng lên đi, ta đã nói sẽ cứu thì sẽ không bỏ mặc. Chỉ là trời sắp tối rồi, ta cần có người đi cùng để hái thuốc."
Đại Nhĩ bước ra nói: "Ta đi cùng ngươi, ta quen thuộc núi rừng, có thể giúp được."
Những thú nhân trẻ khỏe khác cũng đồng loạt tỏ ý nguyện ý đi theo, bọn họ đều hiểu nếu Nghê Đóa chết thật, bộ lạc sẽ không chỉ mất đi một giống cái quý giá mà còn mất thêm năm thú nhân cường tráng.
Ba thú phu khác của Nghê Đóa còn đang đi săn chưa về, An cũng muốn đi nhưng bị Hề Diêu ngăn lại.
"Ngươi đi chuẩn bị sẵn da thú sạch, lại nấu một nồi nước nóng, nhớ rửa sạch nồi rồi mới nấu nước."
An vội vàng gật đầu: "Còn cần gì nữa không?"
"Tạm thời chỉ cần vậy."
Hề Diêu bảo Hề Bắc tự về nhà, trời sắp tối rồi, nếu cậu không về kịp thì Hề Nam và Hề Mặc sẽ lo.
Dĩ nhiên không phải lo cho nàng, mà là sợ Hề Bắc bị nàng bỏ rơi.
"Tiểu Bắc, con tự về trước, mẫu thân sẽ nhanh chóng quay lại. Con nhớ đi thẳng về nhà, đừng chạy lung tung."
Hề Bắc luyến tiếc ôm chặt lấy chân nàng.
"Mẫu thân, con cũng muốn đi."
Hề Diêu xoa lên cặp sừng non trên đầu nó: "Ngoan, mau về đi, đói thì tự nướng thịt mà ăn."
"Mẫu thân, người nhất định phải về sớm, con và hai ca ca sẽ đợi người về."
"Ừ."
Lúc này Hề Bắc mới vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn ba lần rồi mới chạy về phía hang đá.
Nhìn bóng dáng Hề Bắc khuất dần khỏi tầm mắt, Hề Diêu mới xoay người cùng Đại Nhĩ và những người khác đi ra ngoài bộ lạc.
Trời dần ngả tối.
Trong rừng thỉnh thoảng vọng ra những âm thanh kỳ dị, thần kinh mọi người đều căng như dây đàn.
"Mọi người cẩn thận, giờ này dã thú trong núi rừng đều bắt đầu ra hoạt động." Đại Nhĩ hạ thấp giọng nhắc nhở.
Mọi người đồng loạt gật đầu, nắm chặt đuốc trong tay.
"Đi tới chỗ hái lượm ban sáng."
Bên cạnh rắn độc tất có cây thuốc giải, Hề Diêu nhớ rõ chỗ ban sáng hái lượm có không ít thảo dược đặc biệt.
Cả đoàn người cẩn trọng tiến về hướng khu vực ban sáng hái lượm, cành khô lá rụng dưới chân phát ra những tiếng “răng rắc, răng rắc” nghe vô cùng chói tai trong khu rừng yên ắng.
Đột nhiên, một thú nhân đi phía trước chân trượt một cái, suýt nữa ngã lăn.
Hắn gắng sức giữ thăng bằng, hạ giọng nguyền rủa một câu.
Đại Nhĩ trừng mắt nhìn hắn, ra hiệu im lặng.
Cả nhóm lại tiếp tục đi tới, sắp tới nơi thì Hề Diêu nhạy bén phát hiện trong bụi cỏ phía trước có gì đó đang ngọ nguậy.
Chưa kịp đợi nàng ra tay, thú nhân bên cạnh đã lao lên, một lát sau túm ra một con rắn xanh dài hơn một trượng.
Thấy vậy, mọi người càng thêm cảnh giác, đôi khi rắn rết còn đáng sợ hơn cả mãnh thú to lớn.
Ánh mắt Hề Diêu đảo quanh một vòng, dừng lại ở một khóm cây đang phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Lúc trước khi xem xét vết thương của Nghê Đóa, nàng đã nhìn thấy tên loại rắn độc đó, rất nhanh đã tìm được thảo dược mà mình cần.
Để phòng ngừa nên nàng hái thêm vài loại khác.
Lấy được thuốc, cả nhóm không dám chậm trễ mà lập tức quay về với tốc độ nhanh nhất.
Khi trở lại bộ lạc, Nghê Đóa đã được chuyển đến quảng trường.
Hề Diêu bước tới, đưa thuốc cho Khải để hắn giã nát, còn bảo An đi lấy nước nóng.