"Con ở lại chăm sóc Hề Mặc."
Hề Mặc cũng không yên lòng, vừa định mở miệng thì đã bị Hề Diêu cắt ngang: "Không được bàn cãi, cứ quyết định vậy đi."
Nói xong nàng bế Hề Bắc rời khỏi hang núi.
Hề Diêu ôm Hề Bắc, theo sau mấy giống cái trong bộ lạc cùng đi ra ngoài.
Những giống cái đi cùng đều cố tình giữ khoảng cách với Hề Diêu, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng thì thầm, trong mắt đầy vẻ chán ghét.
Hề Diêu giả như không thấy, ôm chặt Hề Bắc, ánh mắt liên tục quan sát xung quanh.
"Thật không hiểu nàng ta lấy đâu ra mặt mũi mà bế con quái vật kia đi cùng, chúng ta vẫn nên tránh xa một chút, kẻo lại rước xui xẻo." Một giống cái bĩu môi nói.
"Đúng đó, thật sự chẳng hiểu vì sao tộc trưởng vẫn cho phép bọn họ ở lại trong bộ lạc." Một giống cái khác phụ họa.
Hề Bắc nằm trong lòng nàng bất an động đậy, Hề Diêu ôm nó chặt hơn, khẽ vuốt lưng nó an ủi: "Tiểu Bắc ngoan, đừng nghe bọn họ nói, con và các ca ca của con đều là những tiểu bảo bối đáng yêu nhất."
Lúc này bọn họ đã rời bộ lạc hơn mười mấy phút, có hai thú nhân đi cùng bảo vệ.
"Nơi này có nhiều rau dại lắm, mau qua đây!"
Chính giống cái hôm nay đến gọi Hề Diêu lên tiếng cách đó không xa.
Nghe thấy tiếng gọi, mấy giống cái lập tức túa lại như ong vỡ tổ.
Hề Diêu vừa mới bước lại gần liền bị một giống cái cố tình va phải, suýt chút nữa ngã.
"Ái chà, ngươi không có mắt hả, tránh ra mau, đừng mang xui xẻo tới cho chúng ta." Giống cái kia the thé kêu, như thể chạm phải thứ ô uế.
Hề Diêu giữ vững thân hình, bình tĩnh nhìn nàng ta: "Mina, mọi người đều vì bộ lạc mà đi hái lượm thức ăn, ngươi có cần phải thế này không?"
"Ở cùng một chỗ với hạng giống cái sinh ra quái vật như ngươi, chúng ta còn sợ chẳng hái được thứ gì tốt đấy."
Hề Diêu nghiến răng nhẫn nhịn, không buồn để ý tới bọn họ nữa mà xoay người đi tìm rau dại ở chỗ khác.
Thế giới này chưa ai biết đan lát để làm gùi tre gùi trúc mà tất cả đều dùng túi da thú may lại.
Hề Diêu nghĩ đến về sau mình cũng sẽ cần dùng liền tiện tay lấy dây mây làm thành một cái giỏ đơn giản.
Những cái gùi như vậy đều là đồ quý hiếm ở thời tinh tế, bị xem là đồ cổ để sưu tầm.
Nhà nàng đúng lúc có một cái, nàng đã lén nghiên cứu vài lần, bây giờ chính là lúc để thử làm.
Dựa theo trí nhớ, Hề Diêu đan dây mây chéo vào nhau, quấn từng vòng, ban đầu các ngón tay không nghe sai khiến nên làm kiểu gì cũng không thành.
Dần dần tìm được cảm giác, nàng làm ra một mặt đáy phẳng trước, rồi từ mép đáy dựng lên từng chút từng chút thành vách gùi.
Chẳng bao lâu, hình dáng của chiếc gùi đã hiện ra.
Các giống cái khác thu nhặt rau xong, ba bốn người tụ lại đi về phía Hề Diêu.
Nhìn thấy Hề Diêu đang ngồi đan dây mây, túi da thú bên cạnh lép xẹp, rau nhặt được chẳng có bao nhiêu thì lập tức tức giận.
"Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn rảnh rỗi làm mấy trò này? Ngươi tới đây hái lượm hay tới chơi thế?"
"Đúng đó, bọn ta vất vả hái lượm, còn nàng ta thì ở đây lười nhác, xem thử lát nữa giải thích với tộc trưởng ra sao?" Một giống cái khác tiếp lời, trong mắt toàn là sự hả hê.
Hề Diêu ngẩng đầu lên: "Ngươi dùng mắt nào mà thấy ta đang chơi? Ta làm cái gùi này là để sau này hái lượm thuận tiện hơn, có thể đựng được nhiều thứ hơn."
"Xì, chẳng qua chỉ là cái cớ để ngươi trốn việc thôi." Một giống cái tính khí nóng nảy liền vươn tay định hất văng chiếc gùi chưa hoàn thành trong tay Hề Diêu.
Hề Diêu nhanh chóng nghiêng người tránh, ôm gùi vào người, đáy mắt dấy lên sự lạnh lẽo: "Các ngươi không tin ta cũng được, nhưng đừng có phá hỏng đồ của ta."
"Phá thì sao? Kẻ như ngươi sinh ra toàn quái vật, thứ ngươi làm ra thì được thứ gì tốt chứ?" Giống cái đó vẫn không buông tha, trông như sắp ra tay.
Hề Bắc bên cạnh sợ tới run lẩy bẩy, bám chặt lấy áo Hề Diêu.
Bị chỉ thẳng mặt mắng hết lần này tới lần khác khiến cho lửa giận trong lòng Hề Diêu cũng bùng lên.
Nàng rút roi ra quất mạnh vào một thân cây bên cạnh, thân cây to bằng nắm tay lập tức gãy làm đôi.
"Nếu còn để ta nghe thấy lời nào dám mắng nhi tử của ta thì lần tới chiếc roi này sẽ quất thẳng vào người ngươi."
Đám giống cái vừa rồi còn ngang ngược hống hách, lúc này đều bị hành động đột ngột của Hề Diêu dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Kẻ vừa định đưa tay hất đổ giỏ mây càng là hai chân nhũn ra, vô thức lùi lại mấy bước, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Giống cái xấu xí Hề Diêu này từ bao giờ lại lợi hại như vậy?
Bầu không khí đông cứng mấy chục nhịp, một giống cái gan lớn hơn một chút cố lấy can đảm mở miệng: "Ngươi… ngươi dám làm vậy, chẳng lẽ không sợ tộc trưởng trách tội à?"