Chương 12: Mẫn thân hứa là về sau sẽ không tổn thương các con nữa

Hề Diêu lập tức giơ tay lên: "Mẫu thân hứa là về sau sẽ không để các con phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Nếu nuốt lời, thì hãy để ta…"

Nàng thật lòng thương bọn nhỏ, vốn dĩ nàng rất thích trẻ con, kiếp trước bận rộn với sự nghiệp nên căn bản không có thời gian yêu đương, càng đừng nói tới việc có con.

Bây giờ vô duyên vô cớ được làm mẹ cũng thấy không tệ.

"Không cần ngươi thề." Hề Nam nhảy xuống cây, chạy thẳng vào trong hang.

Hề Diêu theo bản năng vươn tay, vừa vặn nắm được cái đuôi của nó.

Nâng một cái liền nhấc nguyên con vào lòng.

Hề Nam vùng vẫy hai cái trong ngực nàng muốn thoát ra, nhưng lại phát hiện Hề Diêu ôm rất chặt, không giãy được, nó bèn giận dữ quay mặt sang bên không thèm nhìn nữa.

Hề Diêu ôm Hề Nam quay vào trong hang khẽ nói: "Hề Nam, mẫu thân biết trong lòng con còn giận, nhưng mẫu thân thật lòng muốn đối xử tốt với các con."

Về đến trong hang, Hề Bắc đã bị tiếng động vừa nãy làm thức giấc, mơ mơ màng màng nhìn họ.

"Đại ca, ca làm sao vậy?"

Hề Nam hừ một tiếng không đáp.

Hề Diêu ôm Hề Nam đi tới bên giường đá ngồi xuống, đặt Hề Nam vào bên trong giường, rồi đưa tay xoa cái đầu nhỏ của Hề Bắc.

"Ngủ đi! Mẫu thân sẽ bảo vệ các con."

Hề Bắc ngơ ngác gật đầu, nó nhát gan lại hay khóc, thường được hai ca ca che chở nên chịu tổn thương ít hơn.

Hình ảnh ban ngày Hề Diêu bảo vệ bọn chúng vẫn còn nguyên vẹn trước mắt nên trong lòng nó không bài xích nàng dữ dội như Hề Nam.

Nó bò qua ôm lấy cánh tay Hề Diêu, Hề Diêu thuận thế ôm nó nằm xuống giường đá.

Hề Nam nhìn Hề Bắc được Hề Diêu ôm trong lòng mà hừ một tiếng, xoay người lăn vào bên trong.



Sáng sớm, Hề Diêu vừa ra sông rửa mặt trở về liền gặp thú nhân mang thịt và da thú đến giao, tổng cộng là bốn tấm da thú và bốn mươi cân thịt.

Thú nhân nơi này đã biết dùng muối ướp để làm thịt khô, thứ họ đưa tới đều là thịt khô.

Hề Diêu đặt da thú lên giường đá, lại treo thịt khô lên giá gỗ phơi da thú ở cửa hang.

Nhìn quanh hang trống trải, nàng bắt đầu tính toán sửa sang lại.

Nếu không có gì thay đổi thì nàng vẫn sẽ phải ở trong bộ lạc này một thời gian nữa.

Thêm một tháng nữa là đến mùa lạnh, thế nào cũng phải đợi qua mùa lạnh mới có thể rời đi.

Nàng đang mải suy nghĩ, Hề Nam đã ngậm nửa thùng nước đi vào rồi tự giác nhóm lửa.

Hề Diêu đi sang một bên rửa sạch nồi đá nặng nề, đặt lên bếp đá được chồng bằng mấy tảng đá.

Hề Mặc đã tỉnh.

Cậu bị thương nặng, lại tổn thương tới gân cốt nên cần phải bồi bổ thật tốt.

Hề Diêu lấy phần thịt non của hổ răng kiếm còn thừa từ tối qua ra thái lát.

Con dao đá nặng nề không hề thuận tay, cắt thịt cũng khó đứt.

Giá mà thiết bị đầu cuối của nàng còn dùng được thì tốt biết mấy.

Trong đó có đầy đủ các loại thuốc cứu hộ khẩn cấp, còn có không ít binh khí lạnh và vũ khí nóng.

"Giống cái xấu xa, ta đi bờ sông lấy thêm nước." Giọng non nớt của Hề Nam vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hề Diêu.

Nàng nhìn đứa con trai lớn hiểu chuyện, đưa tay bật nhẹ lên trán nó: "Không được vô lễ, gọi là mẫu thân."

Hề Nam hừ một tiếng, cắn vào miệng thùng gỗ rồi chạy ra ngoài.

Hề Diêu ở phía sau gọi với theo: "Nhóc thối, cẩn thận một chút, đừng chạy quá xa."

Hề Diêu bỏ thịt đã thái lát vào nồi đá đang bốc hơi nóng, Hề Bắc nằm bò bên cạnh, thỉnh thoảng gẩy đống lửa, thêm củi vào.

"Hề Bắc, lát nữa con theo mẫu thân đi hái lượm có được không?"

Hề Bắc nghe vậy thì cả người lập tức cứng đờ.

Tới lượt nó rồi sao?

Hóa ra sự dịu dàng tối qua chỉ là giấc mộng thôi.

"Để ta đi."

Giọng trẻ con mang theo chút khàn khàn vang lên phía sau.

Một người một thú đồng loạt quay đầu, Hề Mặc đã nhảy xuống giường đang đi về phía này.

Đôi mắt xám nhạt của Hề Bắc bừng sáng.

"Nhị ca, ca có thể xuống giường rồi!!!"

Hề Mặc giơ móng vỗ nhẹ lên cái đầu lông xù của nó: "Ca ca không sao."

"Ô ô!"

Hề Bắc dùng đầu cọ cọ vào cậu, ngay cả cái đuôi cũng vẫy tít mừng rỡ.

"Không muốn sau này thành người què thì bây giờ tốt nhất con nên quay về giường nằm." Giọng nói của Hề Diêu vừa vang lên, bầu không khí vui mừng lập tức đông cứng.

Hề Mặc nghĩ đến việc chỉ vì mình ăn nhiều hơn vài miếng thịt mà bị nàng ném cho đội săn thú làm mồi nhử, khiến chân sau của cậu bị gãy, đuôi bị cắn đứt là cơn đau lại ùa về.

Niềm vui vì có thể xuống giường vừa mới nhen nhóm đã tan biến sạch sẽ.

"Không cần ngươi quan tâm."

"Ta là mẫu thân của con, ta không quan tâm con thì ai quan tâm!"

"Không phải ngươi đã không cần ta nữa sao? Còn quan tâm ta làm gì?"

Đôi mắt Hề Mặc đỏ lên quay đầu đi không thèm nhìn Hề Diêu.

Trái tim Hề Diêu như bị siết lại, giọng nói bất giác dịu xuống: "A Mặc, Sao mẫu thân có thể không cần con được? Hôm qua là mẫu thân không đúng, không nên nóng nảy đến mức khiến con rơi vào nguy hiểm."