Chương 11: Thèm thịt

Nàng dừng động tác đang nướng thịt, nhẹ giọng nói: "Hề Nam, miếng thịt đó bẩn rồi, ăn vào sẽ bị bệnh, chờ thêm một chút, miếng thịt mới sắp chín rồi."

Hề Nam chưa bao giờ nghĩ thịt nướng của Hề Diêu sẽ có phần của bọn chúng, trước kia nàng ăn không hết thì toàn ném đi chứ chưa từng để lại cho chúng.

Bọn chúng đều nhặt đồ nàng vứt xuống đất để ăn.

Cho nên lúc này nghe Hề Diêu nói vậy khiến cho Hề Nam hơi sững sờ.

Giống cái xấu xa này thật sự sẽ đưa thịt nướng chín cho bọn chúng sao?

Hay là chờ bọn chúng ăn xong sẽ lấy cớ này mà đem bọn chúng bán đi?

Nhưng bụng nó đói đến "ục ục" vang lên, mà miếng thịt dơ trong tay lại quá mức cám dỗ.

Hề Bắc khẩn thiết nhìn Hề Nam, nhỏ giọng nói: "Đại ca, ta đói quá."

Hề Nam nhìn đệ đệ rồi lại nhìn Hề Diêu mà do dự hồi lâu.

Cuối cùng vẫn đem miếng thịt dơ trong tay đưa đến trước mặt Hề Bắc.

Hề Diêu nhìn hai đứa nhỏ mà vành mắt đỏ lên, trong lòng đau nhói.

"Hề Bắc, đừng ăn."

Hề Bắc nghe thấy tiếng nàng liền sợ hãi ngậm miệng lại, suýt nữa cắn vào móng Hề Nam.

Hề Nam bất mãn trừng mắt lườm nàng, Hề Diêu giả vờ như không thấy mà bảo nó đi xem Hề Mặc đã tỉnh chưa.

Hề Nam nghĩ đến đệ đệ đang bị thương nặng liền đứng dậy chạy về phía giường đá trong hang.

Hang núi tối om, nhưng thị lực của thú nhân không hề bị ảnh hưởng.

Hề Diêu vội vàng tăng nhanh động tác trong tay, liên tục lật trở thịt nướng.

Hề Bắc nằm bò dưới chân nàng, không chớp mắt nhìn chằm chằm miếng thịt trên lửa.

Chẳng bao lâu, mùi thơm của thịt nướng lan tỏa khiến cả hang tràn ngập hương thơm nức.

Đừng nói hai đứa nhỏ, ngay cả nàng cũng thấy đói.

Hề Nam quay lại lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Hề Bắc, Hề Diêu dùng đầu ngón chân khẽ chạm bụng nó: "Hề Mặc tỉnh chưa?"

Hề Nam bất mãn hừ một tiếng nhưng không né sang bên.

Hang núi bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng mỡ thịt chảy xèo xèo trên lửa và tiếng củi cháy lách tách.

Hương thơm ngày càng nồng, Hề Diêu đưa xiên thịt nướng chín tới trước mặt chúng.

Hai đứa nhỏ lập tức ngồi bật dậy, cẩn thận đưa móng ra nhận lấy.

"Cứ yên tâm mà ăn, trước kia là do mẫu thân làm sai, sau này mẫu thân sẽ không để các con bị đói bụng nữa."

Hề Nam và Hề Bắc không trả lời mà chỉ vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Hề Diêu cũng tự mình ăn một miếng thịt nướng, hơi khô nhưng vẫn có thể nuốt được.

Ăn xong, nàng lấy số nước còn lại trong thùng gỗ để rửa tay rửa mặt.

Hề Diêu lấy miếng da thú trước đó lau người cho Hề Mặc ra thấm ướt rồi giúp bọn nhỏ lau sạch móng.

Hề Nam và Hề Bắc hơi phản kháng nhưng không dám chống lại.

Hề Diêu đổ nước xong, nhìn về phía giường đá thấy Hề Mặc vẫn còn hôn mê, trong lòng tính toán chắc nó sẽ ngủ đến sáng mai mới tỉnh.

Nàng vừa định gọi hai đứa nhỏ lên giường ngủ thì phát hiện Hề Nam nhảy xuống tấm đá đi ra ngoài hang.

Khuya rồi tiểu tử này không ngủ mà lại định đi đâu ngoài đó?

"Hề Nam, quay lại!"

Bước chân Hề Nam không dừng lại mà đi thẳng đến gốc đại thụ trước hang, nhún mình nhảy lên thân cây.

Sau đó thành thạo nằm phục xuống.

"Hề Nam, con không lên giường ngủ mà chạy lên cây làm gì?"

Hề Nam quét đuôi một cái, vùi đầu vào trong.

"…"

"Hề Nam, con xuống đây cho ta!"

Bị làm trái lại vài lần khiến cho Hề Diêu cũng bắt đầu nổi nóng.

"Chẳng phải trước kia ngươi bảo chúng ta thay nhau canh ở ngoài để hấp dẫn dã thú sao?"

Nghe câu này khiến tim Hề Diêu bỗng run mạnh, lập tức nhớ đến những việc tàn nhẫn nguyên chủ từng làm.

Ngày trước nguyên chủ từng trói bọn chúng còn đỏ hỏn ra cành cây trước hang, hang ở rìa bộ lạc vốn đã nguy hiểm trùng trùng.

Hang chẳng có tấm đá chắn mà chỉ che bằng một tấm da thú, nếu có dã thú xông vào thì bọn chúng chính là vật hi sinh đầu tiên.

Rõ ràng là nguyên chủ muốn mượn tay dã thú để gϊếŧ chúng.

Khóe mắt Hề Diêu lập tức đỏ ửng, trong lòng đau nhói đến khó thở.

"Hề Nam, trước kia là do mẫu thân làm sai, ta sẽ không bao giờ để các con làm những việc nguy hiểm này nữa. Mau xuống đây, bên ngoài không an toàn, mau về hang ngủ."

Nhưng Hề Nam cố chấp không nhúc nhích, đè thấp giọng xuống nói: "Trước đây ngươi cũng vậy để lừa chúng ta ra ngoài, kết quả."

Kết quả là bị lừa vào sâu trong rừng, tới lãnh địa của dã thú.

Nếu không phải đúng lúc gặp đội săn đi qua thì bọn chúng đã sớm bị ăn sạch không còn mẩu xương nào rồi.

Hề Diêu đi tới dưới gốc cây, ngẩng đầu lên nhìn Hề Nam, "Hề Nam, sau này mẫu thân sẽ không bao giờ lừa các con nữa. Con xem hôm nay mẫu thân đã bảo vệ con và Hề Bắc có đúng không? Con tin mẫu thân lần này được không?"

Hề Nam từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh ẩn trong bóng tối nên nhìn không rõ.

Nó như đang cân nhắc sự thật giả trong lời Hề Diêu, rất lâu sau mới khe khẽ mở miệng: "Vậy ngươi hứa là sau này sẽ không vứt bỏ chúng ta nữa."