Vừa nhìn thấy Mặc Dã, anh lập tức lao đến, muốn đoạt lại người trong ngực đối phương: “Tuế Tuế!!”
Mặc Dã tung chân, một cú đá thẳng khiến Kiêu văng ra xa.
Kiêu nhanh chóng bật dậy, cau mày nhìn chằm chằm vào Mặc Dã: “Anh đã làm gì cô ấy? Cô ấy không còn là con người độc ác trước kia nữa rồi!”
Mặc Dã nhướng mày: “Chẳng phải cô ta đã bán anh vào phòng thí nghiệm sao? Quả nhiên là đồ ngu, nhanh thế đã không nhớ được à?”
“Tuế Tuế không phải cố ý! Cô ấy đi cứu tôi, còn mua quần áo cho tôi, ở viện chăm tôi, thậm chí còn hát cho tôi nghe nữa!”
Chỉ số hắc hóa của Kiêu đã giảm xuống còn 20%. Sau một thời gian chung sống, con sói xám thật thà này đã bị Diệp Tuế Tuế dạy dỗ thành một con cún ngoan, một lòng hướng về cô.
Mặc Dã nhìn con sói ngốc bị một miếng thịt đã lừa mất hồn vía mà khinh bỉ, trong lòng chợt nảy lên một ý nghĩ xấu xa.
Cứ để con sói ngu này lại nếm thử mùi vị rơi xuống địa ngục một lần nữa, đến lúc đó vẻ mặt của tên này nhất định sẽ rất thú vị.
Do dự chưa đầy ba giây, Mặc Dã liền ném thẳng thân thể mềm mại trong lòng về phía Kiêu, khóe môi cong lên khinh miệt: “Đồ ngu, tôi chờ xem vẻ tuyệt vọng của anh.”
Một làn khói tím mờ ảo lan ra, Mặc Dã đã biến mất trước mắt.
Kiêu ôm chặt Diệp Tuế Tuế trong ngực, ánh mắt dừng lại trên gương mặt ngủ say yên tĩnh của cô. Nhìn theo làn khói tím đang tan biến, anh nhếch môi nói: “Đồ rắn ngu xuẩn, tôi cũng muốn xem vẻ mặt hối hận của anh.”
*
Diệp Tuế Tuế vừa tỉnh lại đã phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong trại tạm trú.
Lôi Ân không có ở đây, một mình cô ngủ mà lại thấy hơi trống trải.
Cô mở thiết bị đeo tay, tin nhắn gần như nổ tung. Lười chẳng buồn đọc mấy lời chửi rủa ngớ ngẩn từ đám fan cuồng của Anna vi nhĩ, Diệp Tuế Tuế dứt khoát bỏ qua tất cả, chỉ nhìn phần thu nhập trong tài khoản.
Số tinh tệ tích lũy mấy ngày nay đã đạt đến hai ngàn vạn, chắc chắn đủ để chuộc lại Bạch Tinh Dạ rồi.
Đến lúc đó lại chuộc luôn cả căn nhà.
Sống hạnh phúc bên cạnh Kiêu, Lôi Ân và Bạch Tinh Dạ.
Mỗi ngày hát hò, ăn ngon, ngắm cảnh đẹp, sủng ái mấy “người chồng đẹp trai”.
Cuộc sống thần tiên như thế chẳng phải càng sống càng lặng lẽ sung sướиɠ sao?
“Đinh đinh!”
Thiết bị đeo tay vang lên cảnh báo tin nhắn quan trọng.
Diệp Tuế Tuế nghi hoặc mở ra.
[Kính chào nhạc sĩ sáng tác, do cô bị tố cáo đạo nhạc nên chúng tôi sẽ gỡ bỏ toàn bộ tác phẩm của cô và đóng băng toàn bộ số dư tài khoản cá nhân. Sau khi có kết quả kiểm tra, nền tảng sẽ đưa ra hình thức xử lý cụ thể.]
Cái gì!!
Diệp Tuế Tuế bật dậy khỏi giường, mở ngay nền tảng âm nhạc.
Toàn bộ tác phẩm của cô đã bị hệ thống chặn lại, bìa nhạc đều biến thành màu xám, thậm chí ngay cả chính cô cũng không thể thao tác.