Chương 33

Một giống cái mặc đồ bó sát ở ghế kế bên, phì khói xì gà, giọng chán ghét.

“Yên tâm đi Toa Á, hôm nay anh ta đối đầu với thần thoại bất bại Chloe. Hơn nữa trong đồ ăn còn bỏ thêm thuốc kí©h thí©ɧ mạnh nhất, chắc chắn anh ta sẽ chết rất thảm!” Một gã tóc vàng quỳ bên chân cô ta vừa bóp chân vừa nói.

“Cưng à, anh đã nhờ Chloe chừa cho anh ta một hơi thở rồi. Đến lúc thu dọn xác, anh sẽ bảo người khiêng anh ta về. Đến khi đó, em muốn lột da hay rút gân anh ta thì tùy ý em.” Một gã tóc tím đầu phong tình sấn lại hôn lên má ả.

Ả đàn bà kia cười lớn, vỗ tay khoái trá: “Anh ta không chịu làm thú nô của em đúng không? Đợi đến khi anh ta quỳ dưới chân cầu em ban ân, em sẽ cho anh ta biết thế nào là hối hận, ha ha ha!”

Diệp Tuế Tuế liếc sang đám người công khai muốn lấy mạng Mặc Dã, xem ra hôm nay anh dữ nhiều lành ít rồi.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Cô nhìn đám đàn ông vây quanh ả mặc đồ bó sát rồi lại quay đầu nhìn Kiêu đang cười ngây ngô để lộ cả hàm răng trắng toát phía sau mình, khẽ lắc đầu.

Thì ra thư chủ không định bán mình, vui quá!

[Chỉ số hắc hóa của Kiêu giảm 20%]

Sao thư chủ lại lắc đầu với mình? Có phải mình làm gì chọc cô ấy giận rồi không?

[Chỉ số hắc hóa của Kiêu tăng 10%]

Đúng là phiền phức.

Diệp Tuế Tuế chẳng hiểu Kiêu đang rối rắm cái gì, chỉ thấy ở giữa đấu trường bỗng nâng lên một cái l*иg kim loại hình vuông.

Hai cánh cửa mở ra, từ đó bước ra một người đàn ông khoác áo choàng đen, dáng vẻ lạnh lùng, mái tóc đen rũ xuống.

Đôi mắt phượng dài hẹp, một bên là tím sẫm, bên kia lại xanh lục u ám, phát ra ánh sáng tà mị.

Khuôn mặt đẹp đẽ đến mức yêu dị, lại bị một vết sẹo từ ấn đường kéo dài xuống dưới mắt phá vỡ, tạo nên vẻ đẹp lạnh lùng, méo mó.

Trong nháy mắt, tiếng reo hò vang dội khắp đấu trường.

“Rắn đen!! Rắn đen!!”

Không ai biết tên anh, chỉ biết khi bị dồn đến đường cùng, anh sẽ hóa thành một con rắn đen, và chưa từng có thú nô nào là đối thủ của anh.

Cửa bên kia mở ra, một gã khổng lồ cao hơn hai mét khoác da thú màu nâu chậm rãi bước ra.

Mỗi bước hắn đi là mặt đất dường như đều rung chuyển, những khối cơ bắp khổng lồ căng phồng như sắp nổ tung.

Nắm đấm to như búa tạ khiến Diệp Tuế Tuế thoáng rùng mình, cảm giác chỉ một cú thôi cũng đủ đập nát đầu mình thành bã dưa hấu.

Liệu Mặc Dã có đánh thắng nổi gã cơ bắp khủng bố này không?

Tiếng hò reo càng lúc càng sục sôi.

“Troy!! Troy!!”

Gã khổng lồ ấy là một con gấu nâu, từ khi đặt chân vào đấu trường đến nay vẫn chưa biết thua là gì.

Chỉ những thú nô thắng đủ số trận mới có tư cách khiêu chiến hắn.

So với hắn thì Mặc Dã thấp hơn cả một cái đầu, đứng cạnh chẳng khác nào núi nhỏ kề bên núi lớn.