[Hệ thống, chỗ này không phải quán bar à? Cậu chắc chắn Mặc Dã ở đây à?]
[Định vị của hệ thống sẽ không sai, mong ký chủ đừng hoài nghi tôi.]
Ơ kìa, còn bày đặt làm kiêu nữa. Không hoài nghi hệ thống thì biết đâu cô lại bị dắt vào cái hố nào rồi.
Diệp Tuế Tuế quấn khăn xanh trên đầu, nếu không có Kiêu đi cạnh thì chắc dọc đường mấy tên giống đực lêu lổng kia đã xông ra quấy rối cô rồi.
Bước vào quán rượu, trên sân khấu là những robot nữ mô phỏng với trang phục lộ liễu.
Mức độ giống thật đến nỗi nếu không phải thấy dưới váy bọn họ mặc qυầи ɭóŧ bằng sắt còn gắn mật mã thì Diệp Tuế Tuế đã nghĩ đó là người thật.
Trong quán toàn là nam nhân, đủ mọi tuổi tác, màu da, màu mắt, nhưng điểm chung là ánh mắt bọn họ đều đổ dồn về phía Diệp Tuế Tuế ở cửa.
Cảm giác như lạc sang Ấn Độ là chuyện thế nào vậy?
Diệp Tuế Tuế lờ đi ánh mắt đó, tiến thẳng tới quầy bar nói thẳng: “Tôi muốn đến đấu trường.”
Người pha chế là một gã cao gầy, tóc xoăn nâu, hắn liếc nhìn Diệp Tuế Tuế và Kiêu bên cạnh rồi hỏi: “Thưa cô, cô muốn đi xem hay muốn bán?”
Tim Kiêu chợt giật thót, chẳng lẽ thư chủ lại muốn đem anh đi bán lần nữa?
[Chỉ số hắc hóa của Kiêu tăng 10%]
Diệp Tuế Tuế khó hiểu liếc sang thấy vẻ mặt căng thẳng của Kiêu, tưởng anh bị không khí u ám nơi này làm ảnh hưởng.
“Có thể chuộc người không? Tôi muốn chuộc một con rắn đen, tên anh ấy là Mặc Dã.”
Người pha chế kinh ngạc nhìn Diệp Tuế Tuế: “Thú nô ở đây không có tên, nhưng rắn đen thì đúng là có một con. Hôm nay vừa hay có trận của anh ta, nếu anh ta không chết trên sàn thì cô có thể ra giá mua.”
Diệp Tuế Tuế chỉ còn cách mua vé vào trước.
Một vé giá mười vạn tinh tệ, may mà cô là giống cái nên chỉ bị lấy nửa giá.
Răng cô nghiến tới muốn vỡ ra, nhớ lại ngày xưa nguyên chủ bán Mặc Dã cũng chỉ được năm mươi vạn tinh tệ!
Qua cánh cửa sau quán bar, một tòa nhà bán nguyệt nguy nga lộng lẫy hiện ra trước mắt.
Đấu trường được đúc hoàn toàn bằng thứ kim loại không rõ tên, trông vô cùng chắc chắn và bền bỉ.
Đỉnh mái vòm tròn treo lơ lửng một quả cầu phát sáng đủ màu, bao phủ toàn bộ đấu trường trong thứ ánh sáng rực rỡ, gợi nhớ đến sàn disco kiểu cũ.
Những cổng vòm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, như miệng thú dữ đang chực nuốt chửng từng dòng khán giả đi qua.
Diệp Tuế Tuế tìm được chỗ ngồi của mình.
Đảo mắt nhìn quanh, trong cả khán đài hiếm hoi lắm mới thấy vài giống cái, mà sau lưng họ đều có một đám thú phu hộ vệ, chỉ riêng cô thì chỉ có Kiêu đứng sau.
Cũng may vì cô là giống cái nên tầm nhìn rất tốt, có thể quan sát rõ toàn cảnh bên trong.
Ghế bên cạnh cô cũng đều là giống cái.
Coi như tiền vé không uổng, ít nhất chỗ ngồi cũng xứng đáng.
“Con rắn chết tiệt đó sao cứ lì lợm như gián, đánh mãi không chết! Anh ta đã thắng ba mươi trận rồi!”