Lúc tiễn đi, Elissa còn muốn tặng hẳn cho Diệp Tuế Tuế một cây piano, nhưng Diệp Tuế Tuế vội vàng từ chối.
Đã hay ghé xài chùa còn thấy ngại, hơn nữa viện nuôi dưỡng kia chỉ bé xíu như cái hộp, lấy đâu ra chỗ mà để piano chứ!
Đúng là người tốt vẫn còn nhiều!
Diệp Tuế Tuế đăng tác phẩm hôm nay lên nền tảng rồi quay về trại nuôi dưỡng, vì vẫn còn một bệnh nhân đang chờ.
Vừa đến cửa phòng, con robot 0788 đã như có mắt mà đi tới:
“Số 25, để đảm bảo an toàn, sau này nếu qua đêm không về xin hãy báo trước.”
Rồi xong, giờ lại còn bị robot quản thúc nữa.
Diệp Tuế Tuế qua loa đuổi nó đi, cầm hai ống dịch dinh dưỡng vào phòng.
Một cái cho mình, một cái cho Lôi Ân.
Cho ăn xong, Diệp Tuế Tuế lại vội chạy tới bệnh viện, chắc Kiêu cũng vừa làm xong phẫu thuật, sắp tỉnh lại rồi.
Trên đường còn thấy có người bày sạp bán quần áo, nhớ tới bộ dạng trần như nhộng của Kiêu, cuối cùng cô mặc cả 20 tinh tệ mà lấy được một cái quần đùi.
Diệp Tuế Tuế xách chiếc quần đùi thở dài, xem ra từ nay mỗi ngày đều phải sống dựa vào doanh thu từ nền tảng âm nhạc thôi.
Ca phẫu thuật của Kiêu đã hoàn tất, độc tố trong người cũng nhờ “sức mạnh đồng tiền” mà được tiêu trừ phần lớn, có lẽ chẳng bao lâu nữa anh sẽ được xuất viện.
Anh mơ màng nhìn lên trần nhà trắng toát, cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Ngực đã được băng bó cẩn thận, với tốc độ hồi phục của anh thì chắc mai kia là có thể khỏe mạnh tung tăng mà xuất viện.
Người phụ nữ độc ác ấy vậy mà thật sự chịu bỏ tiền cứu anh!
Một chiếc quần đùi hoa hòe hoa sói bay thẳng lên mặt anh.
“Đây! Quần của anh đấy, sau này đừng có cái kiểu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy lung tung nữa nhé!”
Kiêu cầm chiếc quần đùi, nhìn hình con chó nhỏ hoạt hình trên đó mà cảm thấy rất tổn hại đến khí chất nam tính của mình.
Thế nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Diệp Tuế Tuế, anh vẫn ngoan ngoãn mặc vào.
Qua hai lần bài học, Diệp Tuế Tuế hiểu ra mình đang thiếu một vệ sĩ.
Chưa nói đến chồng thú hung dữ Mặc Dã, chỉ riêng hồ ly nhỏ Bạch Tinh Dạ thôi cũng là một tên bệnh kiều có tâm lý chẳng bình thường.
Nếu lại đơn thương độc mã đi tìm bọn họ thì có khi cô thật sự sẽ mất mạng.
Vậy nên trước hết phải dỗ ngon dỗ ngọt cho người trung thành và thật thà nhất là Kiêu đứng về phía mình, như thế thì tính mạng của cô mới được đảm bảo.
“Kiêu, anh thấy sao rồi, vết thương còn đau không?” Diệp Tuế Tuế tỏ vẻ xót xa, đưa tay chạm vào lớp băng quấn trước ngực anh.
Cơ ngực đầy đặn, đàn hồi căng chắc, kéo xuống dưới là cơ bụng rắn rõ từng khối: “Á, chỗ này không bị thương chứ?”
Mặt Kiêu đỏ bừng, chỉ thấy đôi bàn tay nhỏ bé kia rõ ràng lạnh ngắt, nhưng lại như có từng đốm lửa cháy rực, thiêu đốt trên cơ thể anh.
“Tôi ổn rồi, bây giờ có thể xuất viện luôn.” Anh lúng túng kéo chăn che ngực, sợ phản ứng mất kiểm soát của mình bị cô ghét bỏ.