Cắn răng nhận chỉ số phòng ngự, nàng lập tức bắt tay nghiên cứu Thuật Phù Chú.
Kiếp trước nàng chỉ lo giữ cho cốt truyện đúng mạch, hầu như chẳng tăng được bao nhiêu tu vi. Nay đã khác, những thứ này nàng có thể mang về hiện đại!
Từ nay về sau, nàng sẽ dốc sức tu luyện, nghiền nát toàn bộ tu sĩ Huyền Thiên Tông!
Tư chất nguyên chủ kỳ thực không tệ, linh căn hệ Hỏa thượng phẩm, lại có phụ thân không ngừng cho linh thạch cực phẩm, tu hành tiến triển nhanh như gió.
Mười bốn tuổi Trúc Cơ, hai mươi mốt tuổi Kết Đan, nay hai mươi bảy tuổi, đã là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, từng được các Chân quân trong tông kỳ vọng.
Nào ngờ vì si tình mà đánh mất lý trí, suốt ngày đấu đá với nữ chính tranh giành tình cảm, uổng phí linh căn, uổng phí cơ duyên, thật sự đáng tiếc.
Trường sinh chẳng phải thơm hơn tình yêu sao? Cớ gì phải đắm chìm trong thứ ái tình vướng víu ấy?
Đợi ngày phi thăng, nàng muốn kiểu nam nhân nào mà chẳng có?
Nghĩ đến đây, Ninh Tương nghiến răng, hối tiếc đến mức đau lòng.
Nàng vung tay trong không trung, kim quang từ đầu ngón tay tuôn ra, phù chú, chu sa cùng các vật phẩm hiện đầy trên bàn.
Nàng cầm bút lông chấm chu sa, vẽ vài nét lên giấy. Nhìn qua tưởng chừng tùy tiện, nhưng thực chất là các đạo chú được bố trí chính xác.
Nàng ném phù lên trời, truyền một chút linh lực vào đó. Phù văn lập tức phát sáng rực rỡ, rồi nổ vang một tiếng khiến cửa động sập xuống.
Ninh Tương sững người: “Sớm biết thì ra ngoài thử. Ta không định phá núi mà!”
Dù thế, phải công nhận, cái Phù nổ này có hiệu quả không tồi!
Nàng vẽ thêm một tấm Phù cách âm, ngăn hết những tiếng vọng rêи ɾỉ quỷ mị từ đáy vực.
Sau đó, nàng vùi đầu vẽ thêm mấy tấm phù nữa, thu hết vào vòng tay.
Thi triển chú pháp tẩy bụi bẩn dính trên người, nàng vươn vai một cái.
Theo cốt truyện gốc, ba ngày sau khi bị nhốt ở Tư Quá Nhai, Giang Miểu Miểu sẽ đến thăm nàng. Nhưng trong ba ngày ấy đã xảy ra chuyện gì thì nguyên tác không ghi rõ, nên Ninh Tương quyết định ăn chơi hưởng lạc.
Nàng lấy ra một cái nồi và đống nguyên liệu lẩu.
Ngón tay khẽ chuyển động, ngọn lửa phụt bao lấy đáy nồi, nước lẩu đỏ au sôi sùng sục.
Hệ thống thốt lên: [Quá đáng thật đấy! Nhưng nhìn thôi cũng thèm quá!]
Ninh Tương vô cùng mãn nguyện, vừa thả từng miếng thịt xuống nồi, vừa gắp ăn hết sức vui vẻ.
“Trời ơi! Quên mất chưa chuẩn bị đồ uống!” Nàng vỗ trán, mãi mới lục ra một bình rượu mơ từ vòng tay: “Thôi, có còn hơn không. Uống đỡ vậy.”
Hệ thống không còn lời nào để nói.
Ninh Tương cứ thế cúi đầu ăn uống no nê, nhờ có phù cách âm bao phủ quanh động nên chẳng hề hay biết một bóng người trắng như tuyết đã lặng lẽ bước vào trong.
“Ninh Tương.”
“Ừm?” Nàng theo phản xạ quay đầu lại, viên thịt gắp trên đũa rơi tõm xuống bàn.
[Trời ạ! Sao cái tên điên Lục Thanh Trần lại đến đây? Không phải đang dỗ dành Giang Miểu Miểu hay sao?]
Ninh Tương như con mèo bị xù lông, nàng ghét nhất là có người phá bữa ăn của mình. Nhưng thiết lập nhân vật không thể sụp đổ!
“Sư phụ!” Nàng cố nặn ra chất giọng mềm nhũn ngọt lịm: “Ngài còn chưa dứt tình với Tương Nhi sao? Đến đón Tương Nhi về rồi à?”
Lục Thanh Trần rùng mình một cái, vội vàng lùi hai bước: “Ninh Tương, con... bình tĩnh lại một chút.”
[Ngươi tưởng bổn cô nương muốn gặp ngươi lắm sao? Gặp ngươi một lần, tổn thọ mười năm cũng còn ít!]
Bên ngoài, Ninh Tương vẫn giữ nét dịu dàng, đôi mắt chan chứa lệ nóng, ánh nhìn tha thiết: “Sư phụ, ngài chịu đến thăm Tương Nhi, Tương Nhi đã rất mừng. Tương Nhi không dám mong cầu gì nhiều, chỉ cần người vẫn nhớ đến Tương Nhi, thế là đủ rồi.”