[Chà! Kịch tính thật!]
[Phân cảnh kinh điển luôn, nam chính với nam phụ đều đang nhìn đấy!]
[Hôn đi, hôn đi, hôn đi!]
Khi Giang Miểu Miểu vừa định lao vào lòng Lục Thanh Trần, lại thấy hắn ta khẽ di chuyển lui hẳn ra sau mấy bước. Giang Miểu Miểu nhào tới không kịp dừng lại, suýt nữa ngã dúi vào người hắn ta. May thay, Lục Thanh Trần kịp đưa Bích Hải Kiếm chắn ngang trước ngực, nên nàng ta mới tạm đứng vững được.
Ninh Tương lắc đầu thất vọng, chẳng thú vị gì!
Trọng Minh điểu chở nàng bay thẳng về Vấn Đạo Phong.
Vấn Đạo Phong nằm nơi tây nam hẻo lánh nhất trong Huyền Thiên Tông, chỉ là vài ngọn đồi nhấp nhô liên tiếp, xung quanh cây cối um tùm. Đom đóm sắc xanh lơ lửng giữa rừng núi, sương mù vây kín khiến người như bước vào cảnh tiên, mộng mị mờ ảo.
Đích đến của Ninh Tương chính là Tư Quá Nhai nằm dưới chân núi.
Mỗi khi đệ tử phạm lỗi, Lục Thanh Trần đều phạt họ tới Tư Quá Nhai để hối quá.
Dưới vực Tư Quá Nhai là một khoảng sâu thẳm không đáy, gió rít gào như vạn quỷ than khóc. Tương truyền nơi đây thông với Ma giới.
Nhưng trong tay nắm giữ toàn bộ cốt truyện, Ninh Tương thừa biết nơi này vốn là vết nứt bị Ma Tôn năm xưa dùng Phệ Hồn Tiên chém ra khi bị các đại phái vây gϊếŧ.
Lúc này nàng đang đứng trong một động đá khoét sâu vào vách Tư Quá Nha. Ngày trước nàng từng tới đây, đến giờ vẫn không khác mấy.
Nàng niệm thuật trừ bụi, dọn sạch hang động, rồi từ vòng tay của mình lần lượt triệu ra một loạt vật dụng.
Bình phong thêu cảnh sơn thủy hoa cỏ, một chiếc giường lớn mềm mại đủ cho mười người lăn lộn, hai thị nữ bằng giấy, một chồng thoại bản, đủ loại điểm tâm và trái cây thơm ngon.
Lại có cả bàn trang điểm, trên bày đầy các món dưỡng nhan, mỹ dung, trang điểm... tất thảy đều là do Ninh Tương tự tay chế ra, thật sự là quá đỗi lố bịch.
Cách trang hoàng lộng lẫy ấy đặt giữa động núi lạnh lẽo, đúng là không hề ăn nhập với nhau chút nào.
[Tinh! Chúc mừng ký chủ thúc đẩy được tình tiết giai đoạn! Tuy rằng hướng đi của cốt truyện có phần kỳ lạ. Hệ thống thưởng cho ký chủ hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm, đã chuyển thẳng vào túi linh thạch của người.]
Ninh Tương cau mày: [Hả? Ngươi đang giỡn ta đấy à? Bổn cô nương thiếu linh thạch khi nào? Ta cho ngươi một cơ hội khác để lựa chọn lại!]
Nàng là con gái của một phong chủ, tu vi đã đến Nguyên Anh hậu kỳ. Từ nhỏ sống trong nhung lụa, linh thạch thượng phẩm nàng còn mang ra làm đá ném chơi, nói gì linh thạch hạ phẩm.
Linh thạch được thưởng hiện đại cũng chẳng có tác dụng gì.
Hệ thống im lặng rồi nhanh chóng sửa lời: [Xét thấy biểu hiện của ký chủ vô cùng xuất sắc, đặc biệt thưởng thêm một bộ Thuật Phù Chú trung cấp.]
Ninh Tương hài lòng gật đầu: [Thế thì còn được. Nếu là bậc tông sư nữa thì càng hay.]
[Nói ta nghe, phần rút thưởng đâu rồi?]
Hệ thống hiện ra một màn sáng gợn nước, trên đó là mười sáu thẻ bài xếp bốn hàng ngang dọc.
[Mời ký chủ chọn ngẫu nhiên một thẻ.]
Ninh Tương hào hứng: [Ta muốn tăng nhan sắc! Hoặc vóc dáng! À thôi, ta vốn đã đẹp sẵn rồi, vậy thì tăng thân pháp đi!]
Nàng chạm nhẹ ngón tay vào thẻ thứ hai hàng thứ hai.
Thẻ bài xoay mình lật mặt, ánh kim sáng rực hiện ra hai chữ: [Phòng ngự.]
Ninh Tương nổi giận: [Trời ơi! Định bắt ta chịu đòn giỏi hơn à? Ta muốn bốc lại!]
Hệ thống cười hiền: [Đây là lựa chọn của chính ký chủ, không thể thay đổi. Người có thể từ chối nhận phần thưởng lần này nếu muốn.]
Ninh Tương nghiến răng: [Ta nguyền rủa ba họ nhà ngươi!]