Du Thính Triều nghe vậy thì mặt đỏ bừng, hận không thể chui xuống đất trốn.
Sao hắn ta lại thành “lão nhị” trong hậu cung của một nữ tử? Hắn ta đường đường là thiếu chủ Du gia, một trong Tứ đại thế gia tu chân giới kia mà!
Ninh Tương đưa mắt lướt qua nhị sư huynh Tạ Phi Hồng, trong lòng không khỏi thầm thở dài.
[Thật đáng thương. Thân hình vạm vỡ, cơ bắp rõ nét thế kia, phần đó chắc cũng không nhỏ nhỉ? Nhưng đầu óc thì quá ngốc, là kiểu trai thẳng như thép điển hình. Bảo sao không được thu nạp vào hậu cung nữ chính.]
Tạ Phi Hồng bỗng cảm thấy toàn bộ ánh mắt trong sân đều đổ dồn về phía mình, mang theo sự kỳ lạ không tên. Hắn ta vội vàng khép chân lại trong vô thức.
Nhưng sao nghe giọng điệu của Ninh Tương, cả sư phụ lẫn ba sư huynh đệ đều đã bị nữ chính thu vào hậu cung, còn mỗi hắn ta bị “lọt sổ” thế?
Không cam tâm! Không phục!
Đáng giận thay, cái lòng hiếu thắng đáng chết này!
Cùng một lúc, tất cả đều nảy sinh chung một suy nghĩ: [Ninh Tương thật đáng sợ!]
“Sư phụ!” Giang Miểu Miểu rưng rưng ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Trần, giọng nói vừa mềm mại vừa tha thiết.
Lục Thanh Trần không hiểu sao cơ thể lại vô thức phản ứng.
Hắn ta gọi Bích Hải Kiếm, kiếm chưa rút khỏi vỏ, nhưng đã chỉ thẳng về phía Ninh Tương.
Thanh kiếm như cảm nhận được hơi thở của “nữ phụ độc ác”, khẽ rung lên trong vỏ, phát ra tiếng ngân dài.
Làm sao có thể như vậy? Sao hắn ta có thể rút kiếm nhằm vào chính đệ tử của mình?
Nhưng nếu lúc này thu kiếm lại, chẳng phải càng đáng nghi sao?
Ninh Tương lùi lại mấy bước, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng: “Quả nhiên sư phụ vì nàng ta là tuyệt tình đến thế sao?”
“Cũng được thôi, ngài cứ gϊếŧ ta đi. Dù sao trong lòng ngài, ta chỉ là một cọng cỏ nhỏ bé, sao có thể so được với ánh trăng sáng ngời như sư muội chứ...”
Lời chưa dứt, một giọt lệ long lanh đã lặng lẽ lăn trên má nàng.
Thế nhưng nàng nhanh chóng dùng tay áo lau đi, nhẹ nhàng như thể chưa từng rơi giọt lệ nào.
Chỉ một động tác đơn giản ấy, cũng khiến người ta cảm thấy nơi đáy lòng nàng đang rỉ máu.
Dĩ nhiên đó là khi tạm thời bỏ qua phần "độc thoại nội tâm" không tiện nói ra miệng kia.
[Đúng vậy! Dùng thanh kiếm này đâm ta đi! Giống như kiếp trước! Đâm xuyên tim ta! Không đúng, trước đó phải dùng Định Hồn Đinh phong bế toàn bộ kinh mạch của ta, phế bỏ đan điền, moi nội đan của ta ra đưa cho tiểu sư muội tu luyện mới phải!]
Lục Thanh Trần rùng mình kinh hãi.
Hắn ta đã từng đối xử với Ninh Tương như thế sao?
Ba vị sư huynh đệ cũng không hẹn mà cùng nghĩ: [Sư phụ đối xử với nàng thật tàn nhẫn. Khó trách nàng hận Giang Miểu Miểu đến vậy!]