Chương 17.1: Sư tôn thuần khiết, lửa ngầm bốc cháy

Trong bao nhiêu đệ tử Kết Đan của Huyền Thiên Tông, vì cớ gì Cô Quang Phong lại phải cử hẳn hai người? Lẽ nào người làm nữ phụ như nàng chính là cục gạch, chỗ nào thiếu là lấp vào chỗ đó?

“Nếu con không muốn...”

Ninh Tương đôi mắt long lanh nhìn Lục Thanh Trần.

Hắn ta chậm rãi nói nốt nửa câu sau: “Chi bằng giúp vi sư biên soạn Thái Chân Đạo Kinh?”

“Tiểu sư đệ xưa nay hiếm khi ra ngoài, đệ tử lo đệ ấy sẽ gặp điều chẳng lành. Đệ tử xin được hộ tống tiểu sư đệ xuống núi.” Ninh Tương nghiêm túc đáp lời.

Nàng lo cho tiểu sư đệ, chứ không phải vì muốn tránh làm mấy việc học thuật khô khan!

Ba ngày sau đó, dùng câu “sống không bằng chết” để miêu tả tình cảnh của Ninh Tương cũng chẳng hề quá lời.

Bao nhiêu tóc rụng, bao nhiêu tế bào não chết đi, cuối cùng nàng cũng gắng gượng viết ra một bài luận đúng một vạn chữ. Một chữ thừa cũng chẳng còn!

Nàng rất muốn đập thẳng bản thảovào mặt Lục Thanh Trần, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Nam nhân, đây là thứ ngươi muốn.”

Nhưng nàng không dám.

Sợ tên sư tôn xấu xa Lục Thanh Trần kia sẽ phạt nàng viết thêm ba vạn chữ nữa!

Thế nên nàng cung kính nâng bản thảo bằng hai tay, thành thật dâng lên trước mặt hắn ta.

Lục Thanh Trần chẳng buồn ngẩng đầu, mắt vẫn dán vào quyển sách trong tay: “Nói đi, trong đây có bao nhiêu chữ là của con tự viết?”

“Toàn bộ... một nửa... thôi được rồi, phần mở đầu và phần kết luận là của đệ tử, còn lại là tham khảo ý kiến người khác.”

Lục Thanh Trần lật mấy trang, Ninh Tương nhìn thấy tay hắn ta thon dài như ngọc, vội vàng nhắm mắt lại.

“Sư tôn, không đến mức nổi giận vậy chứ?”

“Cũng được.” Hắn ta chỉ nhả ra hai chữ.

Không biết có phải nàng nghe nhầm không, hình như giọng hắn ta mang theo ý cười. Ngay cả đôi mày mắt cũng bỗng dịu hẳn.

Xem ra thức suốt ba đêm khiến thần trí nàng có phần mơ hồ rồi, cần về nghỉ ngơi gấp.

Khi Ninh Tương rời khỏi phòng, hai con tiên hạc đang vọc cá trong ao lập tức run rẩy, co chân rụt cổ, nép vào nhau như gặp phải quỷ.

Ừm! Nàng đáng sợ đến thế sao?

Tiên hạc không biết nói, nhưng hành động đã thay nàng trả lời.

Ninh Tương: [Một ngày nào đó, ta sẽ nướng sạch các ngươi!]

Vừa về đến tiểu trúc viện Linh Lăng, Ninh Tương còn chưa kịp khởi động trận pháp để nghỉ ngơi, thì đã nghe thấy một tiếng kêu the thé như gà mái già vang lên: “Ninh sư muội! Ninh sư muội!”

Một cái đầu ló ra từ ngoài cửa, chính là Phẩm sư huynh “Thập Nhất Khẩu”.