Lục Thanh Trần cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn đá bay con chim xấu kia, gằn giọng: “Con đào đâu ra cái thứ gọi là linh điểu này thế?”
Ninh Tương chẳng dại mà nói rằng con quái vật này tự bám theo nàng.
“Trên trời dưới đất chỉ có một, nếu không phải dị chủng quý hiếm, sao đệ tử dám tặng sư tôn?”
Thế nhưng Lục Thanh Trần hiểu rõ tâm tư nàng.
Nàng chỉ mang thứ mình không cần, tiện tay vứt cho hắn ta mà thôi.
Trong lòng hắn ta nghẹn một cục, hắn ta còn lâu mới cần!
“Ninh Tương, con vẫn nên mang nó về đi. Nó ở lại Thừa Phong viện, Tâm Cố và Hợp Chân sẽ... sẽ bắt nạt nó.”
Tâm Cố và Hợp Chân là hai con tiên hạc mà Lục Thanh Trần nuôi, dáng vẻ y hệt nhau, bao năm nay Ninh Tương vẫn chẳng phân biệt nổi.
Ninh Tương nghi hoặc: “Sao có thể? Con chim này cũng đâu dễ bắt nạt.”
Nàng cúi nhìn con chim xấu xí: “Chẳng phải ở Tiểu Trúc viện, ngươi dám tung hoành cả đêm, đập luôn nóc nhà ta đấy thôi? Sao vừa đổi chỗ đã bị chim khác chèn ép rồi?”
Con chim nghe thế liền ưỡn ngực, kêu lên một tiếng to rõ, tỏ vẻ rất có năng lực.
“Cuối cùng cũng nói thật rồi.” Lục Thanh Trần lạnh lùng đáp.
Ninh Tương bèn làm ra vẻ hối lỗi: “Là do đệ tử sợ Thừa Phong viện quá thanh tĩnh, muốn góp chút vui cho cuộc sống tẻ nhạt của sư tôn thôi.”
[Vui thì có.] Một đêm rồi hắn ta chẳng chợp mắt nổi.
Con chim kia đánh nhau với hai con tiên hạc suốt đêm không nghỉ. Sáng ra, khi hắn ta vừa bước ra khỏi phòng thì hai luồng sáng trụi lủi lao thẳng vào lòng hắn ta.
Khiến hắn ta phản xạ không kịp, mãi sau mới định thần thì hắn ta suýt nữa ngất tại chỗ.
Hai con tiên hạc được hắn ta nuôi suốt ba mươi năm, suýt nữa bị vặt trụi hết lông. Gọi là “suýt nữa” vì Tâm Cố còn sót lại đúng một sợi lông trắng trên đầu, Hợp Chân thì vất vưởng hai cọng lông đen ở đuôi.
Trời chứng giám, lúc ấy hắn ta chỉ muốn quăng cả ba đứa chúng nó ra ngoài một lượt.
Thật quá mất mặt! Nuôi ba mươi năm trời, tiên hạc của hắn ta lại bị một con chim xấu mù mắt đánh đến nông nỗi ấy! Nhất là chúng còn biết bay! Không đánh lại thì bay đi chứ?
Tóm lại, hắn ta tuyệt đối không thể thu nhận con chim này.
Không, cả Tâm Cố lẫn Hợp Chân, hắn ta cũng không cần nữa!
Đều ném trả lại cho Ninh Tương!
Chưa kịp mở miệng, Ninh Tương đã nhanh chóng đánh trống lảng: “Sư tôn, vừa rồi Nhị sư huynh vô tình bị thương, đệ tử xin phép lui trước, đến xem tình hình huynh ấy.”
Nói xong, nàng quay người bỏ chạy.
Lục Thanh Trần cúi nhìn con chim. Nó cũng ngẩng đầu nhìn hắn ta, đôi mắt đen nhánh long lanh, miệng kêu “chíu chíu” đầy vui vẻ.
...
Giờ Tỵ.
Cô Quang phong.
Di Phong quán.
Tô Lang và Du Thính Triều vừa bước qua ngưỡng cửa, đập vào mắt họ là... hai con chim mông trụi lông đang... tản bộ?
Tô Lang dù có nhã nhặn ôn hòa đến đâu, trong khoảnh khắc cũng thoáng sững sờ.
Du Thính Triều thì cười sặc: “Từ đâu chui ra hai con chim ngốc thế này? Nhìn ngộ quá đi mất!”
Hai con chim run bắn người.
Tâm Cố lập tức dùng cánh đã chẳng còn sợi lông nào che mặt, rồi lao như tên bắn mà chạy mất dạng.
Hợp Chân thì bốc hoả, nhảy phắt lên đầu Du Thính Triều, dùng chiếc mỏ sắc nhọn ra sức mổ loạn.
Lúc Ninh Tương tới nơi, nàng vừa hay thấy cảnh con chim trụi lông đang rượt đánh Du Thính Triều loạn cả sân.
Ninh Tương: “...”
[Phì, Du Thính Triều, ngươi thật hết thuốc chữa. Bị một con chim vặt lông đánh cho thảm như vậy!]
Du Thính Triều vừa tức vừa cuống: “Đại sư huynh, còn không mau lôi con chim ngốc này ra hộ ta!”
Chưa đợi Tô Lang nhúc nhích, Hợp Chân đã nhảy xuống đất, kêu lên mấy tiếng khinh bỉ, rồi ngẩng cao đầu, sải bước rời đi. Nếu bỏ qua hình dạng lố bịch bên ngoài, thì dáng vẻ cũng coi như có phong thái.