Chương 14.2: Lòng tự tôn của nam nhân

“Sư tôn!” Ninh Tương bước nhanh tới.

Trông hắn ta như vừa trải qua trận chiến mệt mỏi?

Không thể nào! Chắc nàng hoa mắt thôi.

“Sư tôn đến chỉ dạy cho đệ tử sao?”

Lục Thanh Trần gật đầu: “Con luyện thử một lượt kiếm pháp Hỏa Vũ Dương Viêm cho ta xem.”

“Vâng.”

Ninh Tương không hề e ngại, xoay cổ tay, rút kiếm, thân kiếm rít gió.

Để tiện luyện công, hôm nay nàng mặc bộ võ phục đỏ sẫm gọn gàng, dáng người cao dong dỏng, eo nhỏ tay thon, mềm mại mà không yếu ớt.

Thân pháp nàng nhẹ như rồng lượn, động tác dứt khoát, không một chút rườm rà như lúc trước còn cố tình làm dáng.

Chiêu kiếm lúc nhanh như chớp giật, lúc lại uyển chuyển như chim hồng vỗ cánh, vừa mạnh mẽ, vừa uyển chuyển, hài hoà đến lạ thường.

Ninh Tương còn xuất sắc hơn những gì hắn ta tưởng.

Ba chiêu đầu của kiếm pháp Hỏa Vũ Dương Viêm được nàng thi triển trôi chảy, đến chiêu thứ tư, nàng truyền linh lực vào Bích Hải Kiếm. Trong khoảnh khắc, thân kiếm phát ra ánh hào quang rực rỡ chói lòa, nhưng rực rỡ hơn cả là người đang cầm kiếm ấy.

Mắt nàng sáng như sao, bản thân nàng cũng chẳng hay biết, vào giây phút này nàng chói sáng đến nhường nào.

Kiếm khí như rồng lửa, nàng điều khiển dễ như trở bàn tay, tất cả đều tinh thông.

Chiêu thứ tư, rồi chiêu thứ tám.

Lục Thanh Trần còn nhớ rõ, một năm trước khi tỷ thí cùng Tô Lang, Ninh Tương mới chỉ luyện đến chiêu thứ sáu, lúc đó may mắn giành phần thắng. Hắn ta sợ nàng vì thế mà kiêu căng nên chỉ khẽ khen đôi lời.

Vậy mà chỉ trong vòng một năm, nàng đã lĩnh hội đến chiêu thứ tám rồi sao?

Mà thực ra nàng vẫn còn giấu tài.

Vừa rồi luyện kiếm, nàng suýt nữa quên mất mà thi triển đến chiêu thứ chín.

Ninh Tương thu kiếm, bước tới trước mặt Lục Thanh Trần, ngẩng cao đầu: “Sư tôn, kiếm pháp của đệ tử có tiến bộ không?”

“Tiến bộ rất nhiều. Trong khoảng thời gian này, có ai chỉ điểm cho con à?”

Ninh Tương hơi ngạc nhiên, không ngờ Lục Thanh Trần lại khen nàng. Trong mắt hắn ta, từ trước đến nay chẳng phải chỉ có mình Tô Lang mới đáng để đánh giá sao?

“Phụ thân của đệ tử từng chỉ dạy đôi chút.”

[Chẳng lẽ đúng như Nhị sư huynh nói, hôm nay mặt trời thật sự mọc từ Tây? Lục Băng Sơn lại biết khen người khác? Không phải trong mắt hắn ngoài Đại sư huynh ra chẳng ai vừa mắt à? À quên, còn có Giang Miểu Miểu nữa.]

Lục Thanh Trần thầm nghĩ trong mắt nàng, hắn ta là vị sư tôn thiên vị đến thế sao?

Rõ ràng, xét về thiên phú lẫn tu vi, Ninh Tương đều vượt trội hơn Giang Miểu Miểu nhiều phần. Cớ gì cứ phải đem mình đi so sánh với nàng ta?

Thế nhưng Lục Thanh Trần nghĩ lệch rồi. Nếu không phải Giang Miểu Miểu là nữ chính, Ninh Tương chẳng để vào mắt.

Chưa đợi hắn ta mở lời, Ninh Tương đã hỏi: “Sư tôn đặc biệt đến để chỉ điểm cho đệ tử sao?”

Ánh mắt nàng lại nhìn xuống con chim đang lạch bạch bên chân hắn ta: “Xem ra người và sủng vật đã thân thiết lắm rồi, đi đâu cũng mang theo.”

Con chim xấu ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, kêu lên một tiếng oai phong.

Lục Thanh Trần: [Ai muốn thân thiết với một con chim vừa ngốc vừa xấu thế này chứ?]

Hắn ta hắng giọng: “Vi sư đưa nó đến, là để trả lại cho con. Nó ở Thừa Phong viện không quen, lại rất nhớ con.”

Ngay khoảnh khắc ấy, sự “rất nhớ nàng” của con chim xấu được thể hiện rõ ràng. Nó dang cánh quấn lấy ống quần Lục Thanh Trần, dùng hành động để bác bỏ lời hắn ta vừa nói.