[Hay là lại đang tình chàng ý thϊếp với sư bá Liễu ở núi bên cạnh? Eo ôi! Lão Liễu đó đã bốn trăm tuổi rồi, nàng ta cũng nuốt trôi được sao? Dù Lục Thanh Trần có mù, thì trông còn được lắm.]
[Nhìn có vẻ gầy, nhưng bằng con mắt hỏa nhãn kim tinh của ta, vóc dáng hắn chắc không kém người mẫu nam là mấy. Thuộc dạng mặc đồ thì mảnh mai, cởi đồ thì cơ bắp đấy.]
Cuối cùng Lục Thanh Trần không nhịn nổi nữa.
Gương mặt vốn lạnh lùng như ngọc giờ đã hiện lên chút sóng gợn.
Hắn ta đã xác định rõ đây chính là tiếng lòng của Ninh Tương.
Vậy thì hắn ta sẽ nghe tiếp xem rốt cuộc nàng nghĩ gì về hắn ta!
Ninh Tương ước chừng thời gian, Giang Miểu Miểu chắc đã đến, bèn cố ý lớn tiếng: "Sư phụ thật thiên vị tiểu sư muội! Vậy ta thua nàng ở điểm nào? Mười năm qua, ta vẫn thầm mến ngài, ngày nghĩ đêm mong, ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng còn ngài thì sao? Lúc nào cũng hờ hững, lạnh nhạt!”
Ba vị sư huynh cùng tới với Giang Miểu Miểu vừa hay nghe thấy đoạn tỏ tình đầy “sâu nặng” này.
Cả ba: “...”
Tam sư muội thật can đảm!
[Trời ơi, lời thoại buồn nôn đến vậy mà ta phải nói tới lần thứ hai! Gϊếŧ ta đi cho rồi! Tác giả não tàn nào viết ra mấy lời sến sẩm này thế hả?]
Sắc mặt ba người đều trở nên kỳ quặc.
Ninh Tương nổi da gà khắp người, nhưng vẫn cố đóng tròn vai: “Tiểu sư muội, ngươi đến xem trò cười của ta đấy à? Hừ! Nếu không có ngươi chen chân, sao sư phụ, sư huynh, sư đệ đều bị ngươi mê hoặc xoay vòng?”
“Tam sư tỷ, tỷ hiểu lầm rồi. Ta không hề muốn chen vào tình cảm của mọi người, ta chỉ muốn được làm một phần trong đại gia đình thôi.” Giang Miểu Miểu nghẹn ngào, ánh mắt rưng rưng ngấn lệ, dịu dàng đến mức khiến người ta không thể không thương.
[Woa, mỹ nhân nhỏ rơi lệ! Đám đầu gỗ chắc mềm lòng hết cả rồi!]
[Để ta nhớ lại kịch bản nào, tiếp theo Giang Miểu Miểu sẽ xin sư phụ tha thứ, nói cái gì nhỉ?]
[Sư phụ, xin người tha cho Tam sư tỷ. Dù tỷ ấy có sai, nhưng con không bị tổn hại gì. Là do con không tốt, khiến sư tỷ không vui.]
Ninh Tương vừa nhủ thầm vừa khinh bỉ: [Trà ngôn trà ngữ! Ta muốn nôn thật rồi. Cái tên đầu gỗ Lục Thanh Trần này, mặt còn coi được chứ đầu óc thì ngốc hết chỗ nói!]
[Nói thẳng ra, mấy tên đệ tử hắn dạy dỗ cũng ngốc chẳng kém!]
Bốn thầy trò: “Gì cơ?”
Cả đám đang mông lung, Giang Miểu Miểu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn một góc 45 độ đầy nhu tình, cất giọng tha thiết: "Sư phụ, xin người tha cho Tam sư tỷ. Tuy tỷ ấy có lỗi, nhưng con không hề bị thương. Đều là con không tốt, khiến Tam sư tỷ không vui.”
Cả nhóm ngẩn người.
Sao Ninh Tương có thể đoán đúng từng lời Giang Miểu Miểu sắp nói?
[Dù sư tỷ vu oan cho con, nhưng con tin tỷ ấy không cố ý. Huống hồ, sư tỷ là con gái của Thượng Dương chân quân. Nếu sư tỷ xảy ra chuyện, e rằng Thượng Dương chân quân sẽ trách tội.]