Ninh Tương ôm trán lùi về sau mấy bước, thầm rủa hắn ta làm bằng sắt chắc? Sao cái cằm lại cứng đến thế!
Làn da nàng trắng mịn non mềm, Minh Uyên nhìn mà thấy rõ trán nàng đỏ bừng một mảng.
[Hử, yếu ớt thế à?]
Minh Uyên chẳng hề có chút tâm tư thương hoa tiếc ngọc nào, liền hỏi: “Cô vẫn chưa bế thực à?”
Hắn ta nhìn Ninh Tương như thể đang quan sát một con gà bệnh.
Theo lý, tu sĩ nhân tộc sau khi Trúc Cơ là đã có thể bế thực, không còn thấy đói. Huống hồ nha đầu này đã kết đan rồi.
Ninh Tương cố nhịn không phát cáu, ôn hòa đáp: “Ta đã bế thực, nhưng thể chất yếu, thường phải hấp thu thêm linh khí và tinh hoa để bổ dưỡng.”
Nói thật, trong lòng Ninh Tương luôn cảm thấy những kẻ không chịu ăn uống mới là ngốc. Tu sĩ có thể tự bài trừ tạp chất trong cơ thể, chẳng bao giờ béo lên, ai nấy đều thanh tú thần thái, sao lại không tranh thủ ăn ngon cho đã? Ở thế kỷ 21, bao nhiêu cô nương phải nhịn ăn để giữ dáng đấy!
Minh Uyên tiếc nuối nói: “Nơi này không có thức ăn, e rằng mấy hôm tới phải nhịn rồi.”
Ninh Tương xua tay: “Ta đã chuẩn bị cả rồi.”
Dứt lời, nàng khẽ phất tay áo, một chiếc giá nướng liền hiện ra trên đất.
Hệ thống đã quá quen với mấy trò này, im thin thít như gà. Dù tâm lý Minh Uyên có vững đến đâu, cũng sững sờ mất một nhịp.
Ninh Tương lại lấy từ vòng tay ra cả đống nguyên liệu.
Nào là thịt bò, thịt lợn, chân giò, cánh gà đã tẩm ướp, còn có đủ loại rau xanh.
Hệ thống chỉ muốn che mắt.
Ninh Tương có một Tam ca mang linh căn hệ băng, ngày xưa nàng hay mè nheo đòi ca ca chế cho mấy cái kho lạnh cao ngang đầu nàng, kiểu như tủ đông đời sau. Mấy cái kho lạnh do Tam ca của nàng làm ngàn năm không tan, chẳng cần dùng linh lực hay bất kỳ nguyên liệu nào duy trì.
Lúc nhàn rỗi, nàng thường thích mày mò nấu nướng, làm món ăn rồi cất vào kho lạnh, lại cho vào vòng tay, dùng lúc nào cũng tiện.
Minh Uyên nhìn thiếu nữ tất bật, động tác thành thạo, vô thức nghĩ tại sao Lục Thanh Trần có thể chịu nổi một đồ đệ như thế này?
[Ký chủ, người không cảm thấy, hiện giờ người hơi sai lệch với hình tượng nữ chính sao?] Hệ thống yếu ớt nhắc.
[Cũng phải!] Ninh Tương chợt tỉnh.
[Nhưng thì sao chứ?] Nàng chu môi ngây thơ đáp: [Ta đói mà.]
[Người xinh đẹp, người nói gì cũng đúng!]
Mỡ trong thịt bị nướng chảy ra, kêu xèo xèo, hương thơm bốc lên nghi ngút. Ninh Tương hít hà đầy mãn nguyện, lấy chổi nhỏ quét nước sốt lên từng xiên thịt.
Minh Uyên: [Thơm thật.]
Hắn ta bước tới, đứng cạnh Ninh Tương. Nàng nghiêng đầu, làn tóc và tấm khăn che mặt bị gió lùa khẽ tung bay. Minh Uyên theo vô thức giơ tay lên, những sợi tóc mềm mại phất qua đầu ngón tay hắn ta, nhẹ như mây khói.
Ninh Tương mở to đôi mắt trong veo nhìn hắn ta.
Minh Uyên bỗng không biết nên nói gì.
Cuối cùng vẫn là Ninh Tương phá vỡ im lặng: “Nếu ngươi không có việc gì làm, chi bằng giúp ta lật mấy xiên thịt này đi.”
[Người dám sai khiến Ma Tôn? Người không muốn sống nữa à?] Hệ thống trợn mắt.
Điều khiến hệ thống sốc hơn là Minh Uyên thực sự cầm lấy cái kẹp trong tay Ninh Tương, dù có chút lóng ngóng nhưng vẫn ngoan ngoãn lật từng xiên thịt.
Hệ thống không biết nói gì nữa. Có lẽ Ma Tôn đại nhân không hề bá đạo như truyền thuyết à?
Ninh Tương quay người định lấy nước chấm, chợt ngửi thấy mùi khét. Khi nhìn lại thì... Ôi trời! Minh Uyên đã nướng cháy mất mấy xiên thịt!
Quả là phí phạm nguyên liệu!
Ninh Tương ấm ức đẩy Minh Uyên sang bên, đầy ai oán trừng mắt nhìn hắn ta.
[Nếu không phải đánh không lại, ta đã nhấn đầu ngươi vào bếp lửa rồi! Hu hu.]