Nàng ho khan một tiếng: “Thính Triều, nghe lời sư tỷ dạy. Tu hành không nên quá thực dụng, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến lợi ích.”
Tiểu hồ ly trên vai Ninh Tương nhảy nhót liên hồi, ra sức phụ họa cho nàng.
Du Thính Triều cười: “Thính Triều đã hiểu, là ta nông cạn rồi. Vậy được, ta không cần pháp khí bảo vật gì cả, chỉ muốn...”
Ninh Tương căng tai lắng nghe.
Hắn ta bỗng nghiêng người đến gần, hơi thở ấm áp của thiếu niên phả lên cổ khiến nàng rùng mình, cả tai cũng đỏ ửng.
“Chỉ muốn tỷ gọi ta một tiếng... ca ca.”
“?”
Ninh Tương sững sờ như tượng gỗ.
Thiếu niên kia lại không có chút ngượng ngùng nào, khóe mắt cong cong, hàng mi dày rủ xuống, trong đôi mắt như có nghìn sao tụ lại, chan chứa tình ý.
Trong mắt hắn ta, chỉ phản chiếu mỗi hình bóng Ninh Tương.
Sắc mặt Ninh Tương đờ đẫn, đầu óc thì cuộn trào như bão tố.
[!]
[Trời ơi Du Thính Triều, ngươi điên rồi sao? Ngươi là nam nhân của Giang Miểu Miểu mà! Ngươi không sợ bị đày vào lãnh cung à?]
[Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm gì thế này?]
[Tất cả chỉ là mơ thôi! Đúng rồi, là mơ! Mau ngủ đi, ngủ dậy mọi chuyện sẽ trở lại bình thường!]
Nàng vừa lẩm bẩm vừa lật chăn chui vào ngủ.
Nhưng Du Thính Triều đã nhanh tay giữ lấy cổ tay nàng.
Trong lòng hắn ta hỗn loạn. Hắn ta muốn nói cho nàng biết, hắn ta với Giang Miểu Miểu không có gì cả. Nhưng lời tới bên môi lại không sao nói nên câu.
Hắn ta thở dài: “Sư tỷ không cần tránh ta như tránh rắn độc. Ta chỉ nói bâng quơ vậy thôi, tỷ đừng để tâm.”
Ninh Tương: [Ngươi nói bâng quơ mà dọa người quá đáng rồi đó!]
Ngón tay thon dài của Du Thính Triều vẫn đùa nghịch với khối xoay, quay một vòng rồi đưa tới trước mặt nàng: “Sư tỷ, có phải nên luyện kiếm với ta rồi không?”
“Được, được, đệ nói gì cũng được!” Ninh Tương đỡ trán.
Chỉ cần đừng bắt nàng gọi hắn ta là ca ca là được!
Nàng đứng dậy, luyện kiếm cùng hắn ta. Phải nói, tên này đúng là thiên tư trác tuyệt, mới qua một đêm mà kiếm pháp lại tiến thêm một bậc.
“Sư đệ tư chất thật tốt.”
“Là do sư tỷ dạy giỏi.”
Cả hai khách sáo tán dương nhau một câu.
Ninh Tương bỗng biến ra một khối xoay bát cấp, xoay rối rồi đưa hắn ta: “Cầm về mà xoay, chưa xoay xong thì đừng gặp ta.”
Du Thính Triều ngẩng đầu nhìn nàng: “Sư tỷ, chơi cái này có ích lợi gì không?”
“Đệ không hiểu đâu. Ở Ninh gia ta, đây là trò chơi rèn trí tuệ đấy.”
“Rèn trí...” Du Thính Triều nhẩm lại, như bừng tỉnh: “Sư tỷ quả thật nên chơi nhiều một chút.”
Ninh Tương: “?”
Không đợi nàng phản ứng, Du Thính Triều đã thu khối xoay vào nhẫn không gian, mỉm cười rạng rỡ: “Sư đệ về trước, phải nghiền ngẫm kỹ càng mới được, không phụ tấm lòng của sư tỷ.”
Nói xong, hắn ta rời đi.
Lần này, hắn ta không cưỡi pháp khí rực rỡ thường dùng, mà lặng lẽ dùng thuật ngự kiếm, đạp trên lưỡi kiếm Bình Triều, bay về tiểu viện của mình.
Ninh Tương thở hắt ra một hơi, tiểu hồ ly cũng bắt chước, chồm trên vai nàng mà than thở.
[Cứ mang về mà nghiền ngẫm đi!]
[Tên chết tiệt, không qua lại với Giang Miểu Miểu, mai sau nàng ta sẽ chẳng còn coi ngươi là duy nhất đâu!]
Ninh Tương cười lạnh. Nàng không tin Giang Miểu Miểu không trị nổi hắn ta!