Dung nhan tuấn tú thường ngày vẫn luôn trầm tĩnh như nước của Lục Thanh Trần không hề để lộ bất kỳ thay đổi nào. Nhưng chỉ có hắn ta mới rõ, trong lòng lúc này đang cuộn trào bực bội.
Xưa nay Ninh Tương luôn bày tỏ lòng ngưỡng mộ hắn ta, song trong mắt Lục Thanh Trần, nàng chỉ là tiểu đồ nhi có tính tình trẻ con. Hắn ta vẫn luôn coi nàng là hậu bối, chưa từng có ý đáp lại.
Nhưng giờ nghĩ lại chẳng lẽ những biểu hiện ngày thường ấy đều là giả vờ?
Nếu vậy thì mục đích của nàng khi cố tình giả vờ si mê hắn ta là gì?
Hơn nữa theo tiếng lòng của Ninh Tương, cái gì mà “nữ chính”, “hậu cung hỗn loạn”... rốt cuộc là chuyện quỷ quái gì vậy?
Sao hắn ta và các đồ đệ có thể trở thành “hậu cung của Giang Miểu Miểu”? Đúng là vô cùng hoang đường!
Lục Thanh Trần càng nghĩ càng rối, đến tu luyện cũng chẳng thể tĩnh tâm. Cuối cùng, hắn ta buộc phải gọi một rối giấy được chế tạo giống hệt mình đi theo dõi xem Ninh Tương đang làm trò gì.
Ai ngờ, còn chưa đến Tư Quá Nhai đã nghe thấy một tiếng “ầm” vang dội.
Sợ Ninh Tương gặp chuyện chẳng lành, hắn ta lập tức sải bước chạy tới, liền thấy nàng ngồi sau một chiếc nồi kỳ lạ, đang dùng đũa ăn cái gì đó.
Lục Thanh Trần trông thấy ánh mắt hắn ta dừng lại nơi nồi lẩu, thì hiểu ra mọi chuyện.
Ninh Tương lập tức hóa ra một bộ chén đũa khác, cung kính dâng lên trước mặt hắn ta: “Sư phụ, mời dùng.”
Lục Thanh Trần: “?”
Dù đã bế thực hơn trăm năm, không còn du͙© vọиɠ vị thực. Nhưng lúc này ngửi thấy hương thơm ngào ngạt kia, hắn ta bất giác nuốt nước miếng.
Chỉ tiếc hắn ta chỉ là con rối giấy, không thể nếm trải đồ ăn thật.
Lục Thanh Trần hận, sớm biết thế thì đã tự mình đến rồi.
“Không cần.” Hắn ta lạnh lùng nói: “Không phải con nói đang tự cảnh tỉnh lại ư? Đây mà là cảnh tỉnh lại sao?”
“Sao lại không chứ? Nhưng con thuộc loại người bụng không no thì sẽ sinh bệnh, phải ăn no mới tỉnh táo được.”
[Lục Thanh Trần, lòng dạ ngươi thật sắt đá! Chẳng lẽ đến tìm ta chỉ để nói mấy câu này thôi sao?]
Lục Thanh Trần: [Có phải lời ta nói quá nặng rồi không?]
Ngay sau đó, hắn ta lại nghe thấy.
[Mau đi đi, đừng làm chậm trễ giờ cơm của ta! Nếu Giang Miểu Miểu biết ngươi đến tìm ta, không biết sẽ đau lòng đến mức nào đâu.]
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu nàng gộp chung hắn ta và Giang Miểu Miểu lại một chỗ.
Giang Miểu Miểu chỉ là con gái cố nhân, Giang gia bị diệt môn, vì cảm niệm nghĩa tình bằng hữu năm xưa nên hắn ta mới phá lệ thu nàng ta làm đồ đệ.