Ra khỏi chợ gia cầm sống, cô lại đến chợ rau. Lúc này đã là sáu giờ chiều, Nhạn Thính Thính lái chiếc xe việt dã của mình, gọi một cuộc điện thoại, nhờ vả một vài mối quan hệ của nhà họ Nhạn để kiếm được không ít xăng.
Sau đó, cô lại rẽ vào chợ hạt giống, không chút áy náy mà thu hết hàng tồn kho của các cửa hàng. Những hạt giống này trong vài năm đầu tận thế không có mấy người thu thập.
Hơn nữa, Yến Thành không phải là tỉnh nông nghiệp lớn, chủng loại hạt giống tuy đầy đủ nhưng số lượng tồn kho không nhiều.
Vì vậy, sau vài năm tận thế, các căn cứ cũng chỉ cử người đến những tỉnh nông nghiệp lớn để tìm kiếm lương thực năng suất cao.
Đất khô trong không gian của cô không thể trồng được gì nhưng cô vẫn nhớ sau tận thế, một số dị năng giả hệ Mộc có thể thúc đẩy hạt giống sinh trưởng.
Vậy thì bán lại cũng có vẻ không tệ.
Quả nhiên người nhà họ Nhạn đều là những thiên tài kinh doanh.
Ra khỏi chợ hạt giống đã là chín rưỡi tối. Giờ này một số cửa hàng đã lần lượt đóng cửa nhưng... cuộc sống về đêm ở khu phố ẩm thực mới chỉ bắt đầu!
Sau đó, cô lại thuê một số người giúp đặt hết hàng tồn kho của các khu phố ẩm thực lớn nhỏ và các nhà hàng nổi tiếng, lại đặt thêm số lượng có thể làm được vào ngày mai, trưa mai sẽ đến lấy hàng.
Làm xong những việc này, chỉ còn hai mươi hai giờ nữa là đến tận thế. Tiếng tụng kinh trong đầu Nhạn Thính Thính vẫn tiếp tục vang lên, khiến cái đầu vốn đã hơi choáng váng của cô càng thêm nặng trĩu.
Nhưng lúc này chưa phải là lúc để ngủ. Nhạn Thính Thính một tay chống vô lăng, tay kia xoa xoa thái dương, ánh mắt liếc thấy một bao thuốc lá ở ghế phụ.
Ánh mắt Nhạn Thính Thính khựng lại một chút, là do người đó để lại. Một lát sau, ánh lửa lóe lên, một mùi khói thuốc đắng nhạt lan tỏa trong xe, suy nghĩ cũng dần trôi đi.
[Ký chủ, cơ thể của cô đã quá tải rồi, cô không về nghỉ ngơi sao?] Giọng hệ thống lại vang lên một cách cẩn trọng.
Ký chủ này khó đối phó quá, hu hu hu!
Nhạn Thính Thính cười khẩy một tiếng: “Hệ thống phải không? Thay vì giả nhân giả nghĩa quan tâm đến tao ở đây, chi bằng dừng cái trò giáo dục tinh thần này lại thì thành tâm hơn. Mày nói có đúng không, đồ vô dụng?”
[Không dừng được, phải kéo dài mười tiếng. Hu hu hu, cô quả nhiên là nữ phụ độc ác, miệng lưỡi thật độc địa... Nhưng bây giờ cô lại định đi đâu, nếu động tĩnh tích trữ hàng hóa quá lớn, cô sẽ bị để ý đấy.] Hệ thống gào khóc mà vẫn không quên hỏi một câu.
“Đương nhiên là đi giải quyết mối đe dọa đối với tao rồi!” Ngón tay Nhạn Thính Thính đặt trên vô lăng gõ nhẹ. Cô không định để lại bất kỳ mầm họa nào cho mình.
[Ồ... nấc... cô định đi gϊếŧ nữ chính!!!] Hệ thống phản ứng lại, phát ra tiếng hét chói tai.