Trong truyện, Tưởng Tâm Nguyệt mở được không gian là do bị thương, máu thấm vào viên ngọc...
Vậy thì... cô cũng thử xem sao!
Cô nhanh chân bước vào bếp, cầm dao định rạch tay mình.
[Ký chủ, thật sự không được đâu!!!] Tiếng hét chói tai vang lên, Nhạn Thính Thính giật mình.
Nhạn Thính Thính hít một hơi thật sâu: “Vậy theo quy định của các người, nếu không đi theo cốt truyện thì có bị trừng phạt không?”
[Hệ thống chính quy sẽ không làm hại ký chủ, hệ thống chúng tôi...] Lời còn chưa dứt, Nhạn Thính Thính đã dứt khoát rạch lòng bàn tay, ngâm viên ngọc vào trong máu.
Hệ thống: [...] Ký chủ, làm tốt lắm.
Đây không phải là nó chống lại quy định của hệ thống chủ đâu nhé, là do ký chủ tự không nghe lời thôi!
Hệ thống: [Nhưng chúng tôi có giáo dục tinh thần đó!] Thủ tục vẫn phải làm cho đủ.
Hệ thống vừa dứt lời, một giọng nói máy móc như tụng kinh vang lên trong đầu Nhạn Thính Thính, ồn ào đến mức khiến người ta hơi choáng váng.
Nhạn Thính Thính cúi đầu nhìn viên ngọc trong lòng bàn tay, khóe môi cong lên một nụ cười có phần xấu xa. Hệ thống của cô hình như không được thông minh cho lắm!
Chỉ là tụng kinh thôi sao, chẳng lẽ nó không biết cô là học sinh lớp mười hai, lại còn là một học sinh lớp mười hai dựa vào gia thế mà không học hành gì. Cái gọi là giáo dục tinh thần chẳng phải chỉ là một bài hát ru ngủ thôi sao?
[Hu hu hu, sao cô có thể như vậy?] Hệ thống khóc lóc lăn lộn trong đầu Nhạn Thính Thính, vở kịch vẫn phải diễn cho xong.
Chẳng mấy chốc, máu trong lòng bàn tay đã được viên ngọc hấp thụ hết. Viên ngọc xanh biếc trong suốt nhuốm màu đỏ, đột nhiên tỏa ra một vầng sáng dịu dàng và tinh khiết.
Đôi mắt Nhạn Thính Thính ánh lên vẻ kinh ngạc. Cô dùng tay kia định chạm vào vầng sáng dịu dàng đó thì trời đất quay cuồng, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Bên trong không gian, đất đai khô cằn không một ngọn cỏ. Nhưng không gian này quả thật đúng như trong truyện miêu tả, nhìn không thấy bến bờ.
Nhạn Thính Thính có thể cảm nhận được bây giờ cô là người nắm quyền kiểm soát tuyệt đối không gian này. Không gian được chia làm hai phần, phần còn lại ẩn giấu một không gian tĩnh.
Thời gian eo hẹp, Nhạn Thính Thính không kịp nghiên cứu kỹ, liền lóe lên rồi ra khỏi không gian.
Cuộc điện thoại vừa rồi của anh trai rõ ràng là đã biết chuyện gì đó. Lúc đọc tiểu thuyết cô không để ý, chẳng lẽ nhà nước đã sớm biết tận thế sắp đến?
Cũng phải, nếu không thì Yến Quốc sao có thể nhanh chóng thành lập bốn căn cứ lớn và bảo tồn được nhiều tài nguyên sinh tồn như vậy sau khi tận thế ập đến.
Yến Quốc cũng là quốc gia có tình hình tốt nhất trong số tất cả các nước sau thảm họa. Như vậy thì có thể giải thích rõ ràng rồi.