Người đàn ông đi theo sau thấy đứa trẻ trên đất, không thể tin nổi lao tới, bất lực quỳ xuống, đấm ngực khóc lóc thảm thiết.
Nhạn Thính Thính muốn nói gì đó nhưng sợ giọng mình sẽ bị Nam Hoài Tự nhận ra nên không dám mở miệng.
Người ta thường nói, người hiểu mình nhất có lẽ không phải người nhà, mà là kẻ thù, Nam Hoài Tự chắc chắn sẽ nhận ra.
“Con ơi... con của tôi...” Người mẹ của đứa trẻ lay mạnh Nhạn Thính Thính mấy cái, rồi mềm nhũn ngã xuống đất, bò về phía con mình, đôi tay muốn ôm con lên nhưng lại mất hết sức lực...
“Nhưng nó không phải đã biến thành...” Một đứa trẻ lớn hơn một chút trong đám đông nhỏ giọng nói, lập tức bị bố mẹ phía sau bịt miệng lại.
Con zombie nhỏ này không phải là con zombie gây rối lúc nãy, mà là nhân lúc hỗn loạn chạy ra, Nhạn Thính Thính là người duy nhất xui xẻo đυ.ng phải nó.
Nhạn Thính Thính nhìn cảnh này, trong lòng có chút khó chịu. Trong thời mạt thế, trẻ em là đối tượng khó sống nhất và người đau khổ nhất khi mất con chính là cha mẹ. Không ai có thể trách móc gì những bậc cha mẹ mất con.
Cô suy nghĩ một chút, đặt viên tinh hạch vừa lấy được vào lòng bàn tay, đưa cho người cha, giọng nói bị đè xuống rất thấp: “Xin lỗi!”
Người cha nhìn viên tinh hạch trong lòng bàn tay Nhạn Thính Thính, hai tay run rẩy nhận lấy, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay, áp lên ngực mình, cúi người khóc nức nở.
Tên ôn thần Nam Hoài Tự vẫn còn đứng bên cạnh, Nhạn Thính Thính quay người bước đi, vừa vòng qua chiếc xe, chuẩn bị lấy chiếc xe việt dã từ không gian ra để rời đi.
“Đứng lại!” Giọng Nam Hoài Tự vô cùng âm u: “Nhạn Thính Thính, gặp người quen mà không ôn chuyện cũ sao?”
Chết tiệt, sao anh lại nhận ra?
Giọng nói đó ư? Không thể nào! Cô rõ ràng đã chú ý che giấu giọng của mình, huống chi giọng còn thấp như vậy, chẳng lẽ anh có mũi chó à? Có thể ngửi thấy mùi sao?
Nhạn Thính Thính đứng khựng lại, lưng lập tức toát mồ hôi lạnh, điên cuồng gọi hệ thống trong đầu: “Hệ thống, mau nghĩ cách lừa gạt anh ta đi, nếu không chúng ta cùng chờ chết thôi!”
“Ký chủ, có muốn ứng trước phần thưởng lần sau không ạ?”
“Có có, mau lên!” Nhạn Thính Thính nghe tiếng bước chân phía sau, lòng nóng như lửa đốt.
“Ting! Phần thưởng đã được gửi, che giấu dung mạo, giọng nói và khí tức của ký chủ ba lần, hiện đã sử dụng một lần.” Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên, Nhạn Thính Thính hơi bình tĩnh lại.
“Anh đang nói tôi sao?” Nhạn Thính Thính quay người lại, nghi ngờ chỉ vào mình.
Cô vừa mở miệng, giọng nói đã trở nên khàn đi rất nhiều, không ngờ hệ thống cũng có chút tác dụng.
“A Tự, cậu có phải nhận nhầm người rồi không?” Phó Tuấn có chút kinh ngạc, người này từ đầu đến chân có điểm nào giống cô tiểu thư kiêu ngạo Nhạn Thính Thính đâu.
Ít nhất thì anh ta chưa bao giờ thấy Nhạn tam tiểu thư biết xin lỗi.
Nam Hoài Tự không để ý đến anh ta, ba bước thành hai bước đến trước mặt Nhạn Thính Thính, đưa tay gỡ kính râm và đồ trang trí trên mặt cô xuống. Nhạn Thính Thính bình tĩnh đứng yên, một gương mặt... dung mạo tầm thường lộ ra.
Gương mặt to tròn vành vạnh chi chít những nốt tàn nhang, sống mũi tẹt, da vàng, đôi mắt ti hí như hạt đậu xanh, trông có phần khó coi.
Vẻ mặt hoàn hảo của Phó Tuấn xuất hiện một vết nứt, Nam Hoài Tự mù rồi sao?