Chương 20

Nhưng ánh mắt cô lại rơi vào người đàn ông phía sau Phó Tuấn. Người đó mặc bộ đồ tác chiến màu đen giống hệt Phó Tuấn, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen vành mũ lấp ló lộ ra đường quai hàm đẹp đẽ.

Khi đi lại, đôi mày sâu và sắc bén lộ ra. Vai rộng eo hẹp, đôi chân dài được bộ đồ tác chiến bao bọc, toàn thân toát ra một cảm giác áp bức khiến người lạ không dám đến gần.

Tiếc là lúc này Nhạn Thính Thính coi anh như Diêm Vương, dù là thiên tiên hạ phàm, cô cũng không có tâm trạng để ngắm.

Chết tiệt, sao Nam Hoài Tự lại đến đây.

“Tình hình gì đây, rốt cuộc mình đã để lộ sơ hở ở đâu?” Sao mà đen đủi thế.

Thấy Nam Hoài Tự sắp đi đến bên xe, vài tiếng súng không rõ ràng vang lên một cách âm ỉ.

Sau đó, một người mặc đồ tác chiến vội vã chạy tới: “Đội trưởng, trong đám người sống sót có người đã biến thành zombie, hiện đã bị tiêu diệt nhưng đám người đó đang làm loạn lên.”

Nam Hoài Tự đáp một tiếng, liếc nhìn bóng người mờ ảo trong chiếc xe việt dã rồi quay người rời đi.

Sau khi anh đi, Nhạn Thính Thính nhanh chóng nhảy xuống xe, nhìn bộ quần áo cồng kềnh trên người, xác nhận mình không có điểm gì đáng ngờ, liền lập tức chạy về phía đám đông.

Nếu còn ở trong xe, e rằng sự nghi ngờ của Nam Hoài Tự sẽ không tan biến. Nếu họ định nghỉ ngơi một lát, chi bằng đi ra phía trước, nhân cơ hội chuồn đi mới an toàn.

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Nhạn Thính Thính thu chiếc xe việt dã vào không gian, nhanh chóng băng qua những chiếc xe khác rồi chạy về phía trước.

Vừa vượt qua những chiếc xe đang chặn đường, một bóng đen từ trong xe phía sau lao ra, cửa sổ xe vỡ tan, một đứa trẻ mặt mày xanh tím loạng choạng chặn đường cô.

Nhạn Thính Thính giật mình, một luồng sáng xanh lục lập tức hiện ra giữa lòng bàn tay. Ngay khoảnh khắc con zombie nhỏ lao tới, dây leo điên cuồng mọc ra, phần đầu hóa thành gai nhọn, đâm thẳng vào đầu nó.

Khuôn mặt xanh tím dữ tợn của con zombie nhỏ dường như méo đi một chút, thân hình nhỏ bé nhanh như chớp biến mất, xuất hiện sau lưng Nhạn Thính Thính rồi lao về phía cô.

Hai tay của con zombie nhỏ bị trói lại nhưng thân thủ lại rất nhanh nhẹn, dây leo vồ hụt, đập mạnh vào chiếc xe bên cạnh, tạo ra một tiếng động lớn.

Đúng là xui xẻo, lại gặp phải zombie có dị năng tốc độ.

Con zombie nhỏ liên tiếp lao về phía Nhạn Thính Thính. Cô thấy những người mặc đồ tác chiến đang giơ súng về phía mình.

Trong lòng thầm mắng đám người này sao còn chưa ra tay, ngay sau đó cô liền thấy đôi mắt của Nam Hoài Tự đang dò xét nhìn mình, khí chất quanh người trông vô cùng âm u.

Nhạn Thính Thính muốn giải quyết nhanh gọn, tìm đúng cơ hội, dây leo trói chặt con zombie nhỏ từ đầu đến chân, đầu dây leo thành thạo đâm vào đầu nó, lôi ra một viên tinh hạch trong suốt.

Con zombie nhỏ dữ tợn lập tức im lặng, Nhạn Thính Thính điều khiển dây leo đặt nó xuống, sau đó nóng lòng muốn rời khỏi đây.

“Con tôi, đồ sát nhân, cô đã gϊếŧ con tôi, con tôi...” Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ tiều tụy xông ra từ phía sau đám đông, nắm chặt cánh tay Nhạn Thính Thính. Đôi mắt cô ta đỏ ngầu nhìn Nhạn Thính Thính, môi không ngừng run rẩy, trong mắt chứa đầy hận thù và điên cuồng.