Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Tuyệt Đối Tỉnh Táo

Thế giới 1 - Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lòng Trì Nghiên: Có phải tôi không muốn đi học đâu, rõ ràng là ba không muốn tôi đi học.

“Thôi, tùy em, cứ chờ xem ba có ép em đi học không.” Trì Nghiên hừ nhẹ một tiếng. Cả nhà này nghĩ gì cô đều nắm rõ. Trì Xương An là một pháo nhỏ, có cái tâm lý thích cãi, chỉ cần người khác chọc vào, cái miệng của nó sẽ tự động tuôn ra.

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, miệng của Trì Xương An tự động bắt đầu lải nhải: “Ba mới không ép em đâu, trong nhà này ba thương em nhất, chỉ cần em muốn thì ba sẽ không bao giờ từ chối.”

Đây là sự thật. Trong nhà, Trì Xương An là một trong hai đứa con trai duy nhất của Trì gia. Anh cả Trì Xương Bình không tranh giành với nó, thế nên nó chính là bảo bối trong nhà, hô mưa gọi gió, muốn sao chẳng cho trăng.

“Đi học là việc nghiêm túc, ba mẹ sẽ không để em làm bừa đâu.” Trì Nghiên ngáp một cái: “Cái trường học vớ vẩn đó ai thích thì đi, ở nhà không phải làm việc còn có thể chơi, đến trường thì cứ như sống dưới sự giám sát của người khác, chị không chịu nổi chút nào.”

Cô thong thả tựa vào tường: “Em út, em tự cầu phúc đi.” Trì Nghiên cười đầy vẻ hả hê rồi đi mất, để lại Trì Xương An tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Trì Xương An tức đến nỗi sắp bốc khói, nó biết ba chắc chắn sẽ bắt nó đi học, nhưng nó không cam lòng, nó còn muốn chơi thêm vài năm nữa.

Vừa nghĩ đến nụ cười hả hê của chị ba, nó liền thấy tức đến đau cả gan. Tại sao chỉ có mình nó phải chịu khổ đi học chứ? Càng nghĩ càng bực, lửa giận bùng lên.

Không được, nó không phục… nó nhất định phải kiếm chuyện cho chị ba làm, nếu không cơn tức này nuốt không trôi!

Rời khỏi cửa nhà họ Trì, Trì Nghiên bắt đầu thói quen đi dạo hằng ngày, xem xem có thể tìm được cơ hội nào không.

Người dân thời này chỉ cần liếc qua đã khiến cô giật mình, ai nấy gầy gò như cái que tre, nhìn mà mí mắt cô cứ giật giật.

Trên phố người ta không chỉ gầy guộc mà còn thấp bé.

Phụ nữ phổ biến chưa đến mét sáu, đàn ông một mét tám thì nhìn khắp cũng chẳng thấy. Chỉ có thể nói mọi người đều đói, dinh dưỡng không đủ, muốn cao lớn ư… không có cửa.

Thở dài một tiếng, nhà nào cũng có nỗi khổ riêng, thời đại vốn đã như vậy, thật sự chẳng biết phải nói gì.

Trời vừa chạng vạng, Trì Nghiên lững thững quay về nhà. Chẳng bao lâu sau mọi người đều trở về, cả nhà ngồi quanh bàn cơm. Trì Nghiên vô vị gắp vài miếng, ánh mắt có chút hoảng hốt, lại là bánh ngô, cô sắp ăn đến mức cả người xanh lét rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »