Mật đạo này được bí mật xây dựng sau khi Vân Cốc sơn trang suýt chút nữa bị diệt môn, cả sơn trang chỉ có nàng ta và cha nàng ta biết.
Mà lối vào ở ngay góc khuất phía sau viện của nàng ta.
Đến nơi, Đào Tình lật một tấm đá lên, bên trong là một con đường hầm sâu hun hút và chật hẹp.
“Củng đại ca, Vi Nhi tẩu tẩu, hai người đi nhanh lên, đường hầm này không dài, chỉ có thể thông ra bên ngoài sơn trang, cẩn thận đừng để bọn họ đuổi kịp.”
Củng Việt nhảy xuống trước, sau đó đỡ An Kim xuống, An Kim bụng mang dạ chửa hành động bất tiện, phải nắm tay Củng Việt mới xuống được.
Vừa đứng vững dưới đường hầm, An Kim ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi: “Tình Nhi, làm hỏng kế hoạch của trang chủ muội có sao không?”
Đào Tình cười gượng: “Ông ấy là cha ta, chẳng lẽ lại gϊếŧ ta sao?”
“Đi mau đi, là cha ta có lỗi với hai người.”
Nàng ta nói xong câu cuối cùng, liền đậy tấm đá lại, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó cả người Đào Tình mềm nhũn ngã xuống đất, lấy tay che mặt khóc ròng.
May mắn thay, nàng ta đã cứu được họ thành công.
“Con đã làm gì?”
Một giọng nói giận dữ vang lên, Đào Tình lập tức bị túm cổ áo nhấc lên, hốc mắt khô cạn nước mắt của nàng ta đối diện với đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
“Củng Việt đâu? Có phải con đã thả hắn đi không?”
Đào lão giận không thể kiềm chế, biết được Củng Việt không bị tin tức giả của ông ta lừa đi, ông ta lập tức liên thủ với các thế lực giang hồ khác bên ngoài trang.
Củng Việt võ công cao cường, bọn họ không làm gì được hắn, nhưng chẳng phải hắn còn có một người thê tử đang mang thai sao?
Tuy nhiên, khi ông ta dẫn người đến thì phát hiện, Thanh Hòa tiểu trúc đã vườn không nhà trống.
Khi thị vệ canh giữ bên ngoài thư phòng nói với ông ta, con gái ông ta vừa đến viện, sau đó lại vội vàng rời đi, Đào lão liền dâng lên dự cảm chẳng lành, tức giận trực tiếp gϊếŧ chết tên thị vệ đó.
Sau đó đi đến mật đạo, quả nhiên nhìn thấy con gái mình, tấm đá ở lối vào mật đạo rõ ràng đã bị động vào.
Chứng tỏ con gái ông ta đã thả hai người kia đi.
Mặt Đào Tình xám như tro tàn: “Cha, cha dừng tay đi.”
Đào lão nổi gân xanh trên trán, trực tiếp tát một cái vào mặt nàng ta.
“Con ngu này, con muốn hại chết cha con à, lần này con thả hắn đi, nếu hắn vượt qua được nguy hiểm này, nhất định sẽ ra tay với Vân Cốc sơn trang, đến lúc đó con nghĩ cha con ta còn đường sống sao?”
Cái tát này mang theo nội lực, Đào Tình ngã xuống đất, búi tóc rối tung, má trái sưng vù, khóe miệng còn rỉ máu, móng tay cắm sâu vào đất bùn, nàng ta liền gào khóc với Đào lão.
“Năm đó nếu không có Củng đại ca, Vân Cốc sơn trang đã sớm sụp đổ rồi, cha đây là vong ân phụ nghĩa, thế mà cha còn hại Củng thúc.”
Đào lão tức giận đến mức phát điên, dường như tấm vải che đậy cuối cùng đã bị con gái xé toạc: “Người đâu, nhốt nghiệt nữ này vào phòng củi, không được cho nó ăn cơm.”
Tay chân Đào Tình bị người bên cạnh Đào lão khống chế, Đào lão tức giận nói với nàng ta: “Bây giờ ta sẽ dẫn người đến lối ra mật đạo chặn đường, tốt nhất con nên cầu nguyện ta có thể gϊếŧ chết được hắn.”
Đào Tình liều mạng giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi, nàng ta khóc nức nở: “Cha, cha tha cho bọn họ đi! Cha, con cầu xin cha.”