Giờ đây, hắn chẳng còn cô độc một mình. Hắn đã có thê tử, có sự ràng buộc, cũng có người lo lắng cho hắn, sao có thể tự do tự tại như thuở trước.
Còn những chuyện khác, sau này hẵng tính.
Lúc này, hắn nào hay biết, tương lai hắn sẽ vô cùng cảm kích quyết định hôm nay của mình.
Tiết đông vốn dễ khiến người ta uể oải, An Kim lại đang mang thai, thân thể nặng nề, chẳng thể làm được chi, bèn ngồi trên giường tỉ mẩn thêu yếm cho hài nhi sắp chào đời. Củng Việt ngồi bên cạnh, giúp cô xâu chỉ, chẻ tơ, sau đó lại tựa cửa, tay cầm kiếm gọt giũa trâm cài.
Tháng năm an tĩnh bình yên, đúng như ước nguyện của cả hai, chẳng hề thấy tẻ nhạt, buồn chán.
Đào Tình thấy hai người quấn quýt bên nhau suốt ngày, trong lòng không khỏi chua xót. Nàng ta cũng chẳng dám vào quấy rầy.
Nàng ta hậm hực nghĩ, trước kia còn lớn tiếng đòi cướp Củng đại ca về, giờ con cái người ta đã sắp đầy đàn, tình cảm mặn nồng, người ngoài nào có thể chen chân vào.
Song, nàng ta cũng nghĩ thông suốt rồi, nữ nhân kia cũng tạm xứng với Củng đại ca, cho nên nàng ta không đi làm phiền họ nữa. Đợi đứa nhỏ ra đời, nàng ta còn phải làm mẹ nuôi, dù sao đây cũng là cốt nhục mà nàng ta chứng kiến từng ngày lớn lên.
Nàng ta hiên ngang bước tới chính viện, muốn bẩm báo với phụ thân rằng nàng ta đã từ bỏ Củng đại ca, một mình nàng ta cũng có thể chống đỡ Vân Cốc sơn trang. Nếu không được, nàng ta tìm một người tài giỏi như Củng đại ca là xong.
Nàng ta nào ngờ, vừa đến cửa đã bị người ngăn lại.
“Đại tiểu thư, trang chủ đã dặn dò, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào.”
Đào Tình trợn mắt: “Ta thuộc hạng người "bất luận kẻ nào" sao?”
Nàng ta tới gặp phụ thân mà còn bị cản? Thiên hạ nào có đạo lý này, thế là hung hăng đẩy thị vệ ra: “Tránh đường.”
Thị vệ nhăn nhó mặt mày, lấy làm khó xử, biết tính tình đại tiểu thư cũng không dám ngăn cản nữa.
Đào Tình bước vào trong viện, lòng thấy kỳ lạ, cả viện lớn không một bóng người, chắc hẳn đám người hầu cũng bị đuổi đi hết.
Nàng ta thầm nghi ngờ, phụ thân đang làm chuyện gì? Sao lại bí mật đến vậy?
Nàng ta vừa đến cửa thư phòng, định giơ tay gõ cửa, chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc vọng ra.
“Dù ta có dò la thế nào, Củng Việt vẫn không hé răng nửa lời về chuyện kiếm phổ. Vốn định gả Tình nhi cho hắn, kiếm phổ ắt sẽ về tay sơn trang ta, nhưng Tình nhi lại không làm được.”
Con ngươi của Đào Tình co rút, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi.
“Chuyện kiếm phổ tính sao đây? Phong Vũ Lâu thúc giục rất gấp, không lấy được kiếm phổ, chúng ta đều xong đời.”
Đào lão không chút lo lắng: “Chẳng phải thê tử của Củng Việt còn ở sơn trang sao? Hai người bọn họ tình cảm mặn nồng, cô ta lại đang mang thai của Củng Việt, bắt được cô ta, lo gì Củng Việt không giao ra kiếm phổ.”
“Ha ha, giang hồ ai mà không biết Củng Việt có được mỹ nhân, bảo vệ như giữ ngọc, Củng Việt còn đó thì ai dám ra tay? Ai có thể ra tay chứ?”
Đôi mắt vẩn đυ.c của Đào lão lóe lên tia sáng, cười một cách đầy ẩn ý.
“Không, ngươi có thể đi ngay bây giờ, ta đã tung tin giả rằng kẻ thù gϊếŧ cha hắn đang ở một thị trấn không xa. Với sự hiểu biết của ta về Việt nhi, hắn nhất định sẽ đi xem xét, hơn nữa ta đã bố trí xong xuôi, một khi hắn đã đi thì sẽ không dễ dàng quay trở lại.”
“Đương nhiên là không thể gϊếŧ được hắn, nhưng cũng đủ để giữ chân hắn lại một thời gian.”