Chương 40: Tiểu thư khuê cát x Kiếm khách cô độc (40)

Ánh mắt nam nhân kia dịu dàng như ánh trăng trong đêm tối, giờ đây lại ánh lên vẻ bất lực, đáp: “Không tính.”

Thấy hắn nửa ngày trời chỉ thốt ra hai chữ, An Kim nào dễ dàng bỏ qua.

Cô dạo bước đến trước mặt hắn, vờ như không hiểu, hỏi: “Sao lại không tính hả Củng đại ca?”

Kéo dài câu cuối với thanh âm kỳ quái, đôi mắt linh động tràn đầy vẻ tinh nghịch.

Cô ghé sát hắn, chọc chọc gò má hắn không chút biểu cảm, nói: “Đào cô nương nhìn hoạt bát sáng láng, còn chàng lại trầm mặc ít lời, đặt vào trong thoại bản quả thực rất xứng đôi.”

Nam nhân đưa tay day day mi tâm, dường như hết cách với cô, đột nhiên ôm lấy dáng người nhỏ nhắn đang tự dâng mình vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng hào không ngừng kia.

“Ưʍ...”

An Kim lập tức im bặt, không dám làm càn nữa, trong mắt dần dần nổi lên một tầng nước mỏng, tựa như đang cầu xin hắn tha thứ.

Trong mắt nam nhân thoáng hiện ý cười, dần dần buông cô ra.

An Kim xấu hổ đánh hắn một cái.

Củng Việt nắm lấy bàn tay nhỏ bé gây chuyện của cô, giải thích: “Ta ở sơn trang chỉ hai năm, sao có thể coi là thanh mai trúc mã?”

An Kim khẽ giật mình, ngẩng đôi mắt nghi hoặc: “Hai năm? Chẳng phải chàng mười tuổi mới đến sơn trang sao? Nếu chỉ ở hai năm, chàng cũng chỉ mới mười hai, vậy chàng đã đi đâu?”

Củng Việt im lặng, ngay khi An Kim tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, hắn khó khăn thốt ra ba chữ: “Phong Vũ Lâu.”

Ban đầu An Kim ngẩn ra, sau đó trong mắt dâng lên nỗi xót xa nồng đậm.

Nam nhân im lặng không nói về chuyện xưa, cô không thể tưởng tượng được thiếu niên mười hai tuổi đã sống sót trên giang hồ như thế nào, cũng không thể tưởng tượng được hắn đã trở thành đệ nhất kiếm khách ở nơi như Phong Vũ Lâu như thế nào.

Trong lòng An Kim đau nhói, kéo tay hắn đặt lên bụng mình, dịu dàng nói: “Sau này sẽ có thϊếp bên cạnh chàng, còn có đứa nhỏ của chúng ta.”

Trong lòng Củng Việt cảm động, âm thanh khàn khàn từ cổ họng phát ra: “Ừm.”



Đào lão bước vào viện của con gái, phất tay lui hết người hầu, mặt mày sa sầm, trách mắng con gái: “Tình nhi, hôm nay con quá hồ đồ rồi.”

Đào Tình đang nằm sấp trên giường khóc lóc, ngẩng đôi mắt sưng đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Cha, cha chẳng phải đã biết con từ nhỏ đã thích Củng đại ca rồi sao, làm sao con có thể chấp nhận được sự thật huynh ấy đã thành thân, thậm chí còn có con.”

Đào lão thấy bộ dạng yếu đuối của con gái, tức giận phẩy tay áo, chỉ vào nàng ta, hận rèn sắt không thành thép.

“Thành hôn thì đã sao? Giống như con nói, không mai không mối, ai mà biết được. Nếu con có thể khiến Việt nhi trong thời gian ở sơn trang chấp nhận con, ta tự có cách làm cho các con đường đường chính chính thành thân.”

Đào Tình bị cha nói cho ngây ngẩn cả người, cũng quên cả khóc, vô thức hỏi: “Vậy thê tử hiện tại của Củng đại ca phải làm sao?”

“Chuyện này con không cần bận tâm, nếu con thực sự khiến Việt nhi yêu thích con, thê tử kia nó tự khắc có cách giải quyết.”

Đào Tình mím môi, muốn phản bác rằng Củng đại ca không phải hạng người bạc tình bạc nghĩa như vậy.