An Kim thấy một chiếc đèn Bàn Ly làm rất đẹp, bèn dừng chân ngắm nghía thêm vài lần.
Chủ sạp là người có mắt nhìn, thấy ánh mắt của cô liền đưa chiếc đèn đến trước mặt cô, ra sức quảng cáo: “Tiểu nương tử thật tinh tường, đây là chiếc đèn tốt nhất ở đây, cả thành chỉ có một chiếc, hiện tại chỉ cần năm lạng bạc.”
“Lấy đi.” Nam tử lên tiếng.
An Kim giữ tay Củng Việt đang định rút tiền, do dự: “Thôi.”
Họ vốn là đang chạy trốn, sau này còn nhiều chỗ cần dùng tiền, không cần thiết phải tiêu tiền vào những thứ hào nhoáng mà vô dụng này.
Nhận ra suy nghĩ của cô, hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Ký chủ, thực ra cô không cần giúp Củng Việt tiết kiệm tiền đâu, hắn tuy ăn mặc không cầu kỳ, không có ham muốn với vàng bạc vật chất, nhưng không có nghĩa là hắn không có tiền. Hắn rất có tiền, thân là đệ nhất sát thủ của Phong Vũ Lâu, tiền công cho mỗi nhiệm vụ đều là giá trên trời.]
An Kim không rõ về gia sản của Củng Việt, nhưng ngẫm lại chi tiêu dọc đường, Củng Việt ra tay chưa bao giờ túng thiếu, thậm chí y phục mua cho cô cũng là loại vải cô thường mặc ở kinh thành.
Gánh nặng trong lòng cô vơi đi một chút, mặc dù đã quyết tâm sống cuộc đời thanh bần, nhưng có tiền vẫn tốt hơn là không có.
Trong lòng cô hơi dao động: “Được rồi, vậy chúng ta mua đi.”
Củng Việt không hiểu vì sao cô lúc muốn lúc không, nhưng thấy cô thực sự thích, bèn trực tiếp trả tiền.
Chủ sạp làm được một mối làm ăn lớn, cười cũng vui vẻ: “Cầm đèn l*иg xem pháo hoa buổi tối mới là thú vị nhất.”
“Buổi tối có biểu diễn pháo hoa sao?” An Kim kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, hai người thật may mắn, hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Những năm trước không có tiết mục này, là thành chủ của chúng ta đặc biệt chuẩn bị cho du khách, lá phong mùa thu quá đơn điệu, mà lá phong dưới ánh pháo hoa mới là tuyệt nhất. Hai người muốn xem, tốt nhất nên đến sớm chiếm chỗ, ven sông là có tầm nhìn tốt nhất đấy.”
“Đa tạ đã nhắc nhở.”
Tiết thu đìu hiu, lá phong nhuộm đỏ chốn sơn lâm lại điểm xuyết vài phần rực rỡ. Hai người thong thả dạo bước dưới hàng phong, lá rụng đầy đất, tiếng sột soạt thanh tao theo từng nhịp chân vang vọng.
Gió thu hiu hắt, cuốn theo vài phiến lá phong chao lượn giữa không trung.
Lòng An Kim trở nên tĩnh lặng, đưa mắt ngắm nhìn phong đỏ xa xa, rồi lại quay sang người thương bên cạnh. Nào ngờ, nam nhân kia vẫn luôn dõi theo cô, ánh mắt nóng bỏng, chẳng hề che giấu.
Cô thoáng chốc nóng bừng hai má, tay siết chặt l*иg đèn, cất lời: “Việt ca, cảnh thu ở Phong Dương thành này đẹp đẽ vô ngần, chàng không thích sao?”
Xin chàng hãy ngắm cảnh đi, nhìn thϊếp làm chi vậy?
Trong đôi mắt lạnh lùng của nam nhân thoáng hiện ý cười ấm áp: “Thích.”
Hơn hai mươi năm đắm mình trong gió tanh mưa máu, những thú vui thưởng ngoạn tự nhiên dường như đã bị tước đoạt. Nhưng so với phong cảnh hữu tình này, hắn vẫn nguyện ý ngắm nhìn giai nhân trước mắt hơn.
Đêm xuống, hai người tìm đến bờ sông theo lời chỉ dẫn của người bán hàng rong. Đến nơi tuy sớm, nhưng cũng đã có không ít người tụ tập.
“Wow!”
Đèn hoa rực rỡ trên bầu trời, giữa những tiếng trầm trồ không ngớt, An Kim tựa đầu vào l*иg ngực người thương, lắng nghe nhịp tim đều đặn của hắn, hạnh phúc trong lòng dâng trào.
Cô bỗng ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy cằm của nam nhân, hắn đang ngước nhìn pháo hoa trên không, chẳng biết đang suy tư điều gì.
Trước kia, nam nhân luôn toát lên vẻ cô đơn khó gần, nhưng An Kim cảm nhận được hắn đang dần dần trở nên ấm áp hơn.
Dù quá khứ có tăm tối, nặng nề đến đâu, tương lai ắt sẽ tươi sáng, những điều tốt đẹp trên thế gian này, cô sẽ cùng hắn trải nghiệm.
Nghĩ đến đây, An Kim bất chợt vòng tay ôm lấy eo hắn.
Nam nhân cúi đầu, bắt gặp ánh mắt trong veo của thiếu nữ, sáng ngời, thuần khiết, không vướng bụi trần.
Cô nói: “Việt ca, thϊếp rất vui, còn chàng?”
Tình ý trong mắt thiếu nữ nồng nàn cháy bỏng, dù là một vũng nước tù đọng, cũng sẽ vì cô mà xao động.
Nam nhân giơ tay, khẽ chạm vào má cô, giọng nói trầm khàn: “Ta cũng vậy.”