Chương 28: Tiểu thư khuê cát x Kiếm khách cô độc (28)

Trước kia, nam nhân luôn nghiêm nghị lạnh lùng, có phần xa cách, nay đôi bên đã tỏ bày tâm ý, vẻ lạnh lùng giữa đôi mày hắn tan biến hết thảy, tựa nắng xuân làm tan băng tuyết, mang theo tình ý khiến người ta say đắm.

Tuy rằng đôi lứa đã kết tóc se duyên, gần gũi là lẽ đương nhiên, song An Kim vẫn thẹn thùng vùi mình trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt lấp lánh: “Vậy Việt ca, chàng nhớ về sớm, mua một gói ô mai.”

“Ừ.”

Củng Việt vừa rời đi, An Kim liền buồn chán, lại thêm vừa uống thuốc nên có chút mỏi mệt, chẳng bao lâu cũng mơ màng thϊếp đi.

Chẳng mấy chốc, An Kim cảm thấy có ngón tay lạnh lẽo vuốt ve trên má, đầu ngón tay thô ráp lướt từ khóe mắt đến cánh môi, mân mê tỉ mỉ, khiến người ta bất giác rợn tóc gáy.

Mí mắt An Kim trĩu nặng, đầu óc như bị nhét một cuộn bông, còn tưởng là Củng Việt đã trở về.

Nhưng dần dà, cô cảm thấy có điều không ổn.

Bàn tay người nọ dần trượt xuống, từ cằm đến cổ, mang theo vẻ đùa cợt khinh bạc, lại toan vén vạt áo trước ngực cô ra.

Không đúng, rất không đúng, Việt ca chưa từng đối xử với cô như vậy.

Là có kẻ lạ mặt lẻn vào phòng của cô và Việt ca.

Trán An Kim lấm tấm mồ hôi, tâm can rối bời, chợt bừng tỉnh giấc.

Cô nhìn thấy một người đeo nửa mặt nạ quỷ, gần ngay trước mắt, suýt chút nữa đã chạm vào mặt cô.

Tim An Kim như muốn nhảy khỏi l*иg ngực, thân thể bất giác lùi về sau, nhưng sau lưng lại là tường, khiến cô không còn đường trốn.

Môi cô tái nhợt, run rẩy cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”

Kẻ ngồi đầu giường dường như cũng không ngờ mỹ nhân lại tỉnh dậy nhanh đến vậy.

Nam nhân đeo nửa chiếc mặt nạ quỷ nanh ác màu xanh, tay thản nhiên xoay ngọc tiêu, đôi mắt âm u như chim ưng khẽ nheo lại, ánh nhìn lạnh lẽo nhớp nhúa dừng trên khuôn mặt tuyệt mỹ yếu ớt của thiếu nữ, chợt bật cười.

“Quả nhiên là một mỹ nhân, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cổ nhân quả thật không lừa ta.”

An Kim lấy làm hoảng loạn, nghe lời này thì kẻ kia hẳn là đến tìm Củng Việt, nhưng cớ sao lại tìm đến cô.

Giọng cô run rẩy: “Ngươi đến tìm Việt ca sao? Chàng ấy không có ở đây.”

Trong mắt nam nhân lóe lên một tia khác thường, cười càng thêm ác liệt: “Gọi nghe thật thân thiết, ngươi có biết Củng Việt là ai không, mà dám ở cùng hắn?”

“E rằng ngươi còn chưa biết thân phận của Củng Việt, hắn không chỉ là đệ nhất kiếm khách, mà còn là đệ nhất sát thủ lừng danh của Phong Vũ Lâu, chẳng lẽ ngươi tưởng danh hiệu đệ nhất kiếm khách của hắn từ đâu mà có?”

Chính là không có hắn thì không xong việc, sức của hắn có thể địch lại muôn người.

Hắn ta khẽ nhướng mày, tay nâng ngọc tiêu đưa lên chiếc cằm thon của thiếu nữ, miệng tặc lưỡi: “Củng Việt kia dùng lời lẽ chi mà dụ dỗ được tiểu thư đài các như ngươi, để ngươi chẳng màng liêm sỉ mà cùng hắn bỏ trốn? Thật đáng thương thay, mới đó đã bị hắn hành hạ thành ra bộ dạng này.”

“Chẳng qua, mắt nhìn của hắn cũng chẳng tồi. Con gái nhà quan lại, dẫu sao cũng khác phường kỹ nữ lầu xanh, chơi chán rồi còn có thể bán đi kiếm món hời. Dụ dỗ được ngươi, kể ra hắn chẳng thiệt chút nào.”

Mặt An Kim trắng bệch, thân hình như muốn đổ rạp xuống.

Phong Vũ Lâu là chốn nào, cô hoàn toàn mờ mịt, chợt nhận ra mình biết về Củng Việt ít ỏi đến đáng thương.

Hệ thống vốn im lìm bấy lâu đột nhiên lên tiếng, giọng điện tử gấp gáp:

[Ký chủ chớ mắc mưu ly gián, Củng Việt đã định rời khỏi Phong Vũ Lâu. Kẻ này là do lâu chủ Phong Vũ Lâu phái tới để trừ khử cô, mau mau chạy trốn.]