“Nhân tộc to gan, dám ngụy trang lừa cô.”
Trong lòng hắn bùng lên cơn phẫn nộ vô biên lẫn nóng rực đến khó nhịn.
Ninh Cẩm Ngọc còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị hắc long cuốn lên, ném thẳng xuống giường.
Tiếp đó là bóng hình khổng lồ đè xuống. Đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở kỳ dị khiến Ninh Cẩm Ngọc biết ngay có chuyện lớn. Nàng bám lấy mép giường định chạy, nhưng đuôi rồng đã cuốn lấy nàng, áp vào sát người hắn.
Trầm luân, giao triền.
Ninh Cẩm Ngọc từng nghĩ thời điểm ở địa lao là lúc khổ sở nhất, không ngờ còn có cảnh khổ hơn.
Ban đầu nhờ xuân dược tỳ nữ ép nàng uống mà cơn đau đớn giảm nhẹ đi phần nào, nhưng triền miên ba ngày. Sau đó một tháng, ngày nào cũng vậy… đêm nào cũng vậy… cho đến khi một đạo lôi kiếp giáng xuống cứu nàng.
Hắc long ấy độ kiếp thành công, nhưng hại nàng thê thảm, làm lô đỉnh suốt một tháng, cảm giác toàn thân bị hút cạn sinh khí.
Buồn cười nhất là hắc long vừa phi thăng xong, hóa thành hình người liền lộ vẻ chán ghét, xoay người bỏ đi.
Nàng thậm chí còn chưa kịp thấy mặt hắn, chỉ nhìn được một bóng lưng cao ngạo lạnh lùng.
[Đinh! Ký chủ thích ứng thế giới ổn chứ? Tôi là hệ thống Mạn Mạn. Ở thế giới gốc cô đã xử lý hậu sự xong rồi, tiếp theo sẽ mở tuyến chính chính thức cho cô.]
Hơi thở của Ninh Cẩm Ngọc yếu ớt, nghe tiếng hệ thống vang lên trong thức hải thì tuyệt vọng thêm vài phần, còn nhiều hơn là tủi thân: “Có ý gì? Ta có thể về nhà không? Ta không muốn ở đây…”
Mạn Mạn trầm giọng: [Ký chủ, thân thể của cô ở thế giới cũ đã ngủ chết rồi. Vì ngủ nhiều quá. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ nữ phụ sống sót, cô có thể tái sinh trở về.]
“… Ta chẳng biết làm gì cả, hơn nữa, mi xem con rồng xấu xa đó đi, hắn ngủ với ta xong còn ghét bỏ ta, hu hu hu. Ta mà ra khỏi phòng kia, ả tỳ nữ đó còn muốn gϊếŧ ta. Đám yêu ma quỷ quái bên ngoài cũng đáng sợ. Ta không làm nổi đâu…”
Mạn Mạn nhìn gương mặt tuyệt sắc đang khóc thút thít kia, giọng mềm mại như tơ, dáng vẻ xinh đẹp đến động lòng người, làm sao có chuyện không biết làm gì được. Nó an ủi: [Đừng lo, lỗi là do tôi bận xử lý sự cố. Nơi này chưa phải điểm bắt đầu của thế giới. Tôi sẽ đưa thời gian quay lại. Cô còn cơ hội xoay chuyển tình thế.]
“…”
Tất cả cảm giác rách nát, đau nhức, vết cắn, dấu hôn tựa như bị hành hạ đều biến mất.
Chỉ là ký ức vẫn còn nguyên, khiến Ninh Cẩm Ngọc run rẩy ngồi bật dậy, nhìn tay mình, so với trước dường như nhỏ hơn.
[Từ giờ mọi thứ đều có trong trí nhớ của cô. Cô không còn là linh hồn lơ lửng xa lạ nữa, mà là một người trong thế giới này. Hệ thống nữ phụ không cần cô trở thành nữ chính thiên tài. Không cần cứu thế, không cần hy sinh. Chỉ cần sống sót. Sau này còn có ký chủ khác, hy vọng cô thành công. Tôi tạm rời sang thế giới khác. Có việc cứ gọi tôi trong lòng.]
“Được.” Ninh Cẩm Ngọc thở dài, tiêu hóa ký ức đổ ập tới.
Nguyên chủ là dân thường của nhân tộc, họ Ninh, tên Cẩm Ngọc. Vì có thiên phú tu luyện nên được đưa vào Kiếm Tông. Do diện mạo giống tiểu thư tông chủ nhưng bản thân không có quyền thế hay thực lực, nàng thường xuyên bị nhắm vào và chèn ép.
Sau này vì bị bắt nạt quá mức mà hắc hóa, bị đuổi khỏi tông môn, đi đến Hợp Hoan Tông là một tông phái trọng ngoại hình. Dựa vào khuôn mặt đẹp, nàng sống cũng không tệ.
Nhưng trong một lần làm nhiệm vụ, cả nhóm bị yêu tộc gϊếŧ sạch, nàng bị bắt dâng cho Ma Tôn.
Còn chưa thấy Ma Tôn, đã cãi nhau với hộ pháp ma tộc rồi bị ném xuống hang rắn phanh thây.
… Má nó chứ, thế còn đỡ hơn tháng trời bị hắc long kia giày vò!
Còn hắc long Ma Tôn tên là Tống Thanh Yêm. Trước khi thành Ma Tôn, hắn từng được nhân loại nuôi lớn, từng là đồng môn của Thánh nữ Tô Thanh Nguyệt ở Kiếm Tông. Ngoài ra chẳng ai biết gì nữa.
Trong ký ức của nguyên thân, Ninh Cẩm Ngọc đã bị đuổi khỏi tông môn trước cả khi gặp Tống Thanh Yêm.
Hiện tại thời gian đã được kéo về lúc nàng 16 tuổi, vừa thông qua tuyển chọn nhập môn của Kiếm Tông.
Đáng tiếc là đã qua vòng tuyển chọn. Nếu không nàng lập tức rút tông, về nhà sống chết mặc trời. Nhưng đã thông qua, trừ khi bị tông môn đuổi, cả đời không được rút.