Giang Thời Tự vẽ Kỳ Nhiễm phiên bản chibi, hắn đưa trang giấy này cho cô, “Tặng em.”
Kỳ Nhiễm buồn ngủ ngay cả mắt cũng lười mở ra, nhận lấy, đặt lên bàn.
Giang Thời Tự cảm giác được sự qua loa của cô, vì vậy cẩn thận hỏi: “Là anh đã chọc em giận sao?”
“Không có.”
Tiết kiệm chữ như vàng.
Tâm trạng Giang Thời Tự sa sút hẳn.
Cố Bùi Tư vẫn luôn âm thầm quan sát hai người, cái nhìn chằm chằm này liền theo dõi đến khi tan học.
Tiếng chuông tan học vang lên, Kỳ Nhiễm đột nhiên đứng dậy.
Mục tiêu, khí vận.
Giang Thời Tự thấy cô đứng dậy, bản thân cũng đứng dậy theo, quan tâm hỏi: “Đến căn tin em muốn ăn gì?”
“Không đói bụng.”
Nói xong, Kỳ Nhiễm đến siêu thị mua một chai nước, đi tới sân bóng rổ.
Toàn bộ quá trình Giang Thời Tự đều đi theo phía sau cô, một tấc cũng không rời.
“Nhân vật phản diện cũng muốn cọ khí vận với ta sao?”
[Không cần để ý đến hắn, hiện giờ nam chính mới là quan trọng nhất!]
Trên sân bóng rổ người đông nghìn nghịt, gần như chật như nêm cối.
Mọi người thấy Kỳ Nhiễm đến, đều cúi đầu nhường đường.
Nhìn Giang Thời Tự đi theo sau Kỳ Nhiễm, mọi người đều sững sờ.
Xin hỏi tại sao Giang Thời Tự lại ngoan ngoãn đi theo sau Kỳ Nhiễm như thế?
Sống mũi Thẩm Mặc Sâm cao thẳng, vóc dáng cao dài, dáng người tuyệt hảo, sợi tóc màu vàng tản mát ra hơi thở lạnh lẽo dưới ánh mặt trời nóng rực.
Giờ phút này anh đang cầm bóng rổ, có vẻ cực kỳ chói mắt.
Một quả bóng ba điểm, dẫn tới một đám con gái hô vang ở trên sân.
Trận đấu kết thúc, anh ra khỏi sân lau mồ hôi.
Ôn Nghiên xin lỗi vì chuyện lần trước, cho nên hôm nay cầm một bó hoa lớn tới đây.
Bó hoa là kỵ sĩ đen, ý nghĩa của ho là “Anh là kỵ sĩ trong gió thuận, và thuộc về em”, ai cũng biết bình thường đóa hoa này đều là tặng cho bạn trai.
Cô ta bước tới trước mặt Thẩm Mặc Sâm, dịu dàng nhỏ nhẹ: “Mặc Sâm, hoa đặc biệt chọn cho cậu đó.”
Âm thanh vừa vặn để tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy, bởi vì sự chú ý của tất cả đều đặt ở trên người Thẩm Mặc Sâm.
Những lời này của Ôn Nghiên khiến cho người ta suy nghĩ nhiều.
Kỳ Nhiễm cười nhẹ một tiếng, vừa muốn tiến lên, bị Giang Thời Tự túm lấy, giọng nói của hắn hàm chứa vẻ tủi thân.
“Em muốn đưa chai nước này cho cậu ta sao?”
Kỳ Nhiễm nhíu mày, lạnh lùng rút cánh tay về, “Em và cậu ấy vốn là thanh mai trúc mã, có vấn đề gì sao?”
Giang Thời Tự trầm mặc không nói.
Vốn có ý đính hôn với Thẩm Mặc Sâm, hành vi hôm nay của Kỳ Nhiễm càng khiến hắn không có cảm giác an toàn.
Giang Thời Tự phát hiện từ sau khi hai người trở thành bạn trai bạn gái, chuyện gì cũng đều thay đổi rồi.
Kỳ Nhiễm không nhanh không chậm bước tới trước mặt Thẩm Mặc Sâm, vươn tay đưa nước khoáng cho anh, “Chơi bóng vất vả rồi.”
Một bó hoa, một chai nước, mọi người bắt đầu xem náo nhiệt, chờ mong Thẩm Mặc Sâm sẽ lựa chọn như thế nào.
Thẩm Mặc Sâm lười nhác nghiêng đầu nhìn cô, chậm chạp không nhúc nhích.
Ôn Nghiên thấy vậy, cảm giác mình vẫn còn cơ hội, “Mặc Sâm, chuyện hôm đó thật xin lỗi.”
Thẩm Mặc Sâm lập tức nộ lại.
“Chuyện có lỗi cũng đã làm rồi, lời xin lỗi thì không cần nói nữa đâu.”
Sắc mặt Ôn Nghiên cứng đờ.
Thẩm Mặc Sâm tự nhiên mà nhận lấy chai nước trong tay Kỳ Nhiễm, vẫn không quên nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”
Kỳ Nhiễm hơi nhướng mày, quay đầu nhìn Ôn Nghiên, khıêυ khí©h: “Không biết anh Mặc Sâm ghét cậu sao? Tại sao còn đứng đây làm chướng mắt nữa?”
Ôn Nghiên nghiến răng nghiến lợi ôm hoa rời đi, trong lòng tràn đầy ghen tị và oán hận.
Lúc rời đi, ánh mắt mọi người nhìn cô ta có khinh bỉ, có khinh thường.
Hành động này của Kỳ Nhiễm là vì báo thù.
Thẩm Mặc Sâm cố ý thở dài, “Tôi nói ghét cậu ấy lúc nào? Tôi không hề ghét cậu ấy.”
Kỳ Nhiễm nhún vai: “Không liên quan đến tôi.”
Nhìn thái độ không sao cả của cô, Thẩm Mặc Sâm tức giận.