Giờ phút này, mọi âm thanh đều đã yên tĩnh lại.
Cho dù là diễn kịch, nhưng trái tim Kỳ Nhiễm cũng không ngừng đập, cô sững sờ nhìn hắn.
[A a a a a a a a a! Nhiễm Nhiễm mau đồng ý với hắn đi! Giá trị hóa hắc của chúng ta đang ở ngay trước mắt rồi!]
Kỳ Nhiễm hoàn hồn, một lúc lâu sau mới sắp xếp ngôn ngữ lại.
“Em đồng ý với anh.”
[Nhắc nhở: Giá trị hóa hắc giảm xuống 10, hiện tại là 10.]
Thấy giá trị hóa hắc chuyển động, Kỳ Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Thời Tự sáng ngời, không che giấu được ssự vui vẻ: “Anh sẽ đối tốt với em, anh thề.”
Kỳ Nhiễm nhìn bốn ngón tay mà rơi vào trầm tư, cô giơ tay đè ngón tay đang thề của Giang Thời Tự xuống, “Không cần, có lòng này là đủ rồi.”
Giang Thời Tự mỉm cười ngây ngô, gãi gãi cổ.
“Nhà anh có hai con bò, đến lúc đó đều sẽ cho em hết.”
Kỳ Nhiễm: “……”
Nhân vật phản diện này vui sướиɠ thật rồi, đã bắt đầu nói bậy bạ.
“Sau này tiền anh kiếm được đều do em quản, em nói một anh tuyệt đối sẽ không nói hai.” Giang Thời Tự nói xong, đến gần Kỳ Nhiễm.
Cho đến khi hai người cách nhau ba centimet, Giang Thời Tự dừng lại, cẩn thận mở miệng: “Nhiễm Nhiễm, anh có thể hôn em không?”
Tiểu Thái không nhìn nổi nữa, che mắt cà khịa: [Nhân vật phản diện ngây thơ như vậy sao?]
“Ta chưa từng hôn, phải làm sao đây, ta muốn từ chối.”
Tiểu Thái đầu đầy dấu chấm hỏi.
Kỳ Nhiễm rối rắm một lúc lâu, trong lòng mặc niệm: Vì quyền lợi, vì địa vị, chuyện này cũng không tính là gì cả.
Cuối cùng cô cũng mở miệng, “Được.”
Thời gian trôi như chuồn chuồn lướt nước, sau khi chạm vào liền rời đi, không dám vượt quá một chút nào.
Kỳ Nhiễm còn chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc rồi, cô yên lặng hỏi Tiểu Thái ở trong lòng, “Đây là hôn sao? Nụ hôn đầu của ta cứ như thế mà mất rồi?”
Tiểu Thái không đành lòng nhìn thẳng: [Hay là hai người đi chơi đồ hàng đi.]
Sau khi hai người xác định quan hệ, Giang Thời Tự kéo tay Kỳ Nhiễm đi gặp mẹ.
Kỳ Nhiễm cầm theo thuốc.
Đẩy cửa ra, Lan Hi nhìn thấy là Kỳ Nhiễm đến, lập tức cung kính, “Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu thư.”
Giang Thời Tự không hiểu ra sao.
Kỳ Nhiễm đặt thuốc vào tay Lan Hi, quan tâm dặn dò: “Sáng tối bôi một lần, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Lan Hi cảm động không biết nói gì, hình như tiểu thư đã thay đổi rất nhiều, có lẽ... là hiểu chuyện rồi.
Giang Thời Tự nghi hoặc hỏi, “Mẹ, sao lại nói như vậy?”
“Lão gia tức giận, kết cục của mẹ sẽ không thể tốt được, may mà tiểu thư cái khó ló cái khôn bảo mẹ đi trước.”
Trong lòng Giang Thời Tự hiểu ra, lặng lẽ giữ chặt tay Kỳ Nhiễm, “Mẹ, chúng con... qua lại rồi.”
Lan Hi khϊếp sợ, không biết làm sao.
“Chuyện này…”
Kỳ Nhiễm nắm lấy tay Giang Thời Tự, mười ngón tay của hai người siết chặt.
Thấy thế, trong lòng Lan Hi hiểu rõ, như thế cũng yên tâm rồi.
“Thời Tự à, phải đối xử tốt với tiểu thư.”
Giang Thời Tự thề son sắt, “Con sẽ như vậy!”
Kỳ Nhiễm lộ ra nụ cười.
Bắt đầu khi nhân vật phản diện cảm thấy hạnh phúc, nỗi buồn đã đang đếm ngược.
Buổi chiều hai người đến rạp chiếu phim, khu vui chơi, cuối cùng cùng nhau ngắm mặt trời lặn trên đỉnh núi.
Mặt trời chậm rãi rút xuống giữa sườn núi, giống như một bức tranh sơn dầu dịu dàng.
Giang Thời Tự quay đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình yêu, giống như Kỳ Nhiễm là cả thế giới của hắn vậy.
“Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, đúng không?”
Kỳ Nhiễm gật đầu, dỗ dành hắn mà nói: “Đúng, em sẽ mãi mãi không rời khỏi anh.”
[Nhắc nhở, nhắc nhở!]
[Giá trị hóa hắc giảm xuống 10, giá trị hắc hóa hiện tại là 0.]
Đồng tử của Kỳ Nhiễm lập tức phóng đại.
Tiểu Thái rống to ở trong đầu, [A a a! Chúng ta thành công rồi!]
“Anh nhất định sẽ cưới em về nhà.” Lúc này Giang Thời Tự cúi đầu xuống, khuôn mặt không chút tỳ vết lộ ra vẻ đỏ ửng.
Sau này hắn sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi Kỳ Nhiễm, không để cô chịu một chút ủy khuất nào.
Bầu không khí vừa vặn, Kỳ Nhiễm đột nhiên đứng dậy.
Giang Thời Tự ngẩng đầu, hỏi: “Sao vậy?”
“Không muốn nhìn nữa, em muốn về nhà.”
Nếu nhiệm vụ giá trị hóa hắc đã hoàn thành, vậy cũng không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
Giang Thời Tự đương nhiên sẽ chiều cô vô điều kiện, hắn cưng chiều mà gật đầu, “Ừ, chúng ta về nhà.”
-
Hai người trở về nhà họ Kỳ, Kỳ Nhiễm nhạy bén phát hiện trước cửa có đôi giày đặt may riêng.