Thế giới 1 - Chương 28: Thiên Kim Tài Phiệt Ác Liệt

Kỳ Nhiễm cầm dao cắt thịt bò, sau khi cắt thành từng miếng nhỏ, cô mỉm cười hài lòng.

Một giây sau, Thẩm Mặc Sâm mặt dày mày dạn đổi đĩa trước mặt Kỳ với đĩa của mình.

Kỳ Nhiễm: ?

Thấy Kỳ Nhiễm mở to mắt nghi hoặc nhìn mình, Thẩm Mặc Sâm cố ý giơ nĩa lên, vừa ăn vừa nói: “Sao vậy? Không phải là cắt cho tôi sao?”

Mẹ Thẩm thấy Kỳ Nhiễm yêu thương con mình như thế, vui vẻ nói:

“Sau này Nhiễm Nhiễm kết hôn thì cũng là một người thương chồng đó nha.”

Thẩm Mặc Sâm vừa nghe thấy lời này, tâm tình vui vẻ hẳn lên.

Kỳ Nhiễm cắn răng, miễn cưỡng nở nụ cười, nghiến răng nghiến lợi: “Anh Mặc Sâm ăn từ từ, đừng để nghẹn chết.”

Gần đây Thẩm Mặc Sâm cực kỳ thích nhìn thấy Kỳ Nhiễm tức giận, “Nhờ phúc của cậu, sẽ không chết đâu.”

Khi còn bé Kỳ Nhiễm giống như là một kẻ theo đuôi vậy, phiền muốn chết, bây giờ không hạn chế anh xã giao nữa, càng nhìn càng thuận mắt.

Cha Thẩm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, “Hai đứa nhỏ này đúng là biết nói đùa.”

Một lúc sau, bốn người đã ăn xong, mẹ Thẩm mở miệng: “Hôm nay Nhiễm Nhiễm ở lại với bác nha? Bác nhớ con lắm.”

Không thể ngủ lại, Giang Thời Tự còn đang đợi cô.

Kỳ Nhiễm ngượng ngùng cười nói: “Ngày mai cha con quay về rồi, tối nay phải chuẩn bị một chút.”

Mẹ Thẩm gật đầu, cũng không tiện nói gì nữa.

“Vậy trở về nhớ chú ý an toàn nhé.”

“Vâng, tạm biệt bác gái, bác trai.” Kỳ Nhiễm vẫn không để ý đến Thẩm Mặc Sâm.

Thẩm Mặc Sâm tức giận hừ một tiếng, giận dỗi xoay người lên lầu.

Sao không tạm biệt anh chứ?

Vô lương tâm.

[Nhắc nhở: Giá trị khí vận +10.]

Giờ phút này Kỳ Nhiễm cảm thấy tinh thần sảng khoái, đúng là ông trời không phụ người có lòng, nén giận đổi lấy khí vận tốt đẹp, đáng rồi.

Sau khi trở lại nhà họ Kỳ, Kỳ Nhiễm nhìn thấy Giang Thời Tự đang ngủ ở trên sô pha, trong lòng khẽ động.

Vốn định tiến lên đánh thức hắn, lại ma xui quỷ khiến nhìn hắn thêm một lát nữa.

Sợi tóc trên trán Giang Thời Tự bay loạn xạ, lông mi mịn run nhè nhẹ, hơi cau mày lại, giống như trong lúc ngủ có thứ gì đó quấy nhiễu hắn.

Kỳ Nhiễm cảm thấy nhân vật phản diện của bây giờ giống như chính mình lúc đó, tứ cố vô thân.

Cô giơ tay xoa dịu đôi mày nhíu chặt giúp hắn.

Một giây sau, cổ tay bị hung hăng nắm chặt.

“Sít…” Kỳ Nhiễm kêu đau.

Giang Thời Tự bỗng nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên màu máu, tản ra nguy hiểm như vực sâu.

Kỳ Nhiễm bị ánh mắt của hắn làm lạnh cả người, muốn rút tay về.

Giang Thời Tự kéo Kỳ Nhiễm vào lòng mình, giam cầm trong lòng, giọng nói trầm trầm mà khàn khàn chất vấn: “Tại sao muộn như vậy mới về?”

Kỳ Nhiễm nghẹn ngào, cảm thấy xa lạ với Giang Thời Tự như vậy.

Nhưng... hắn là nhân vật phản diện, vốn nên là dáng vẻ này.

Ý thức được mình đang làm gì, Giang Thời Tự lập tức buông cô ra, giọng nói bối rối.

“Xin lỗi, là tôi vượt quá giới hạn rồi.”

Kỳ Nhiễm không so đo mà lắc đầu: “Không phải tôi đã chuẩn bị phòng cho cậu rồi sao? Tại sao không về phòng ngủ?”

Giang Thời Tự đứng dậy khỏi sô pha, “Tôi đã nói là đợi cậu, vậy thì sẽ đợi.”

Dứt lời, Giang Thời Tự lấy một đĩa nho từ trong bếp đặt lên bàn phòng khách.

“Ăn không? Tôi vừa mới rửa đấy.”

“Vừa rồi cậu đang ngủ.”

“… Rửa trước khi ngủ.”

Kỳ Nhiễm bật cười, vén mái tóc dài đen ra sau lưng, cầm lấy cái nĩa nhỏ.

Bây giờ cô nhìn thấy nho liền nhớ tới lần đó Giang Thời Tự bóp cổ cô, giống như con nhím, vừa chạm vào liền nổ.

Giang Thời Tự thấy tóc cô vướng bận, đến nhà tắm tìm một sợi dây thung.

Sau khi trở về, đánh bạo tới gần cô, vén sợi tóc mềm mại của cô lên, vụng về buộc lại.

Trong quá trình đó, sợi tóc của Kỳ Nhiễm bị kéo vài lần, cô chịu đựng đau đớn dung túng hành vi của hắn.

Dù sao giá trị hắc hóa cũng còn 20, gần đây không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Giang Thời Tự chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Kỳ Nhiễm, sắc mặt ngưng trọng: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”