Thế giới 1 - Chương 9: Vị Hôn Thê Sắp Cưới (9)

Tiểu Ngô nổ máy xe, chiếc xe thể thao lập tức biến mất vào trong màn đêm.

Thẩm Sơ Mặc nhìn vào màn hình WeChat của Cố Tây Ngôn, tay khẽ chạm lên cằm, bất chợt nở nụ cười.

Xem ra mọi chuyện càng lúc càng thú vị rồi. Con trai cả ưu tú của Cố gia đã sớm làm việc trong tập đoàn, nhưng cuối cùng lại để cho con trai thứ thừa kế công ty. Cái nhà họ Cố này đúng là lắm bí mật thật.

Cố Tây Ngôn đứng yên tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm dõi theo hướng Thẩm Sơ Mặc rời đi. Cố Bắc Thành bỗng xuất hiện từ phía sau, nghi hoặc hỏi:

“Anh, vừa rồi anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Cố Bắc Thành thực sự kinh ngạc. Ai mà không biết anh cả của anh ta nổi tiếng là người chẳng mảy may quan tâm đến con gái. Năm nay anh đã 23 tuổi, vậy mà chưa từng có lấy một mối quan hệ tình cảm.

Với ngoại hình và năng lực như anh, người thích anh xếp hàng dài, nhưng anh chưa từng động lòng. Có vài người thậm chí còn mặt dày đến tận nhà, kết quả lại bị Cố Tây Ngôn thẳng thừng báo cảnh sát, nói rằng họ tự ý xâm nhập nhà riêng.

Làm một lần mà những người đó biết sợ luôn.

Cả nhà ai cũng nghĩ tính cách của anh như vậy thì chắc là độc thân cả đời rồi. Vậy mà mới nãy anh ta lại thấy anh mình đi cùng một cô gái đi bên nhau rất thân mật, thậm chí khi cô ấy rời đi rồi, ánh mắt anh vẫn đầy lưu luyến, suýt nữa thì hoa nở trong mắt luôn.

Tiếc là từ góc nhìn của anh ta, bóng lưng cô gái hoàn toàn bị anh che khuất, anh ta không nhìn ra cô ấy trông như thế nào.

Cố Tây Ngôn nhìn em trai mình, đánh giá một lượt — Cố Bắc Thành đã học lớp 12, sắp đủ tuổi trưởng thành. Ngoài gương mặt coi được thì chẳng có điểm gì nổi bật, cả ngày không lo học hành, chỉ thích tụ tập với mấy đám bạn trời ơi đất hỡi, thành tích học tập thì rối như tơ vò. Anh càng nhìn càng thấy đứa em này hoàn toàn không xứng với Thẩm Sơ Mặc.

Cố Bắc Thành sốt ruột hỏi lại lần nữa, Cố Tây Ngôn ngước mắt nhìn anh ta, hỏi ngược lại: “Tối nay em đi đâu mà không có ở nhà?”

Cố Bắc Thành nhớ đến việc Tưởng Thiều đang đợi mình ở nhà, vội vàng làm ra vẻ bình tĩnh, gãi mũi nói có chút ngượng ngùng:

“Em chỉ ra ngoài đi dạo một vòng thôi.”

Nghe vậy, ánh mắt Cố Tây Ngôn lóe lên một tia sáng — vậy thì tối nay Mặc Mặc và Bắc Thành chưa gặp nhau.

Cố Tây Ngôn nhìn em trai, ánh mắt dịu đi nhiều, vỗ vai anh ta cười nói: “Đi, về nhà thôi.”

Cố Bắc Thành thấy khó hiểu trong lòng. Anh trai hôm nay làm sao vậy, lại tỏ ra thân thiết với mình như thế? Phải biết rằng bình thường hai anh em hầu như không nói chuyện đàng hoàng với nhau bao giờ.

Hai người cùng trở về nhà họ Cố, vừa mở cửa ra thì thấy Tưởng Thiều đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt giận dữ, rõ ràng đang nổi trận lôi đình.

Cố Bắc Thành nuốt nước bọt đầy sợ hãi. Ở trường có thể hổ báo, nhưng về đến nhà, đối mặt với mẹ ruột thì chỉ như con cừu đợi làm thịt.

Tưởng Thiều vừa thấy anh ta về, không nói hai lời đã lao tới. Cố Bắc Thành vội trốn sau lưng anh trai, níu lấy vạt áo vest của anh cầu cứu: “Anh! Cứu em với!”

Tưởng Thiều trừng mắt nhìn Cố Tây Ngôn, không khách khí quát: “Tránh ra!”

Cố Tây Ngôn thuận tay gỡ tay em trai mình ra, đi đến ghế sofa ngồi xuống. Những lần trước, anh đều tự về phòng, chẳng bao giờ can thiệp chuyện của mẹ con họ.

Chuyện nhà người ta, mẹ con cãi nhau còn thân thiết hơn người ngoài can dự, anh có chen vào cũng chẳng được gì. Nhưng hôm nay trực giác mách bảo anh chuyện này có liên quan đến Thẩm Sơ Mặc, vì vậy nhất định phải ở lại xem rốt cuộc là chuyện gì.

Không có ai che chắn nữa, Cố Bắc Thành bắt đầu giở trò ăn vạ, kéo dài giọng kêu ca: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn gì? Mẹ hẹn con về trong mười phút, con cũng không dám đi đâu xa!

Con chỉ là không muốn ở bên người con không thích thôi mà! Yêu cầu này có gì quá đáng đâu? Con là con trai ruột của mẹ, tại sao lại phải hy sinh hôn nhân của mình chỉ để liên hôn?”

Cố Tây Ngôn nghe xong thì nhấp ngụm trà, suýt nữa sặc — Cố Bắc Thành không muốn, nhưng anh thì muốn đấy! Nếu như người có hôn ước với Mặc Mặc là anh thì tốt biết bao. Anh có thể quang minh chính đại mà theo đuổi cô.

Tưởng Thiều cười lạnh, lấy một miếng ngọc bội ném vào người Cố Bắc Thành: “Vậy thì chúc mừng con, đúng như ý nguyện.”

Cố Bắc Thành nhận lấy, xoay qua xoay lại xem xét, ngờ vực hỏi: “Cái này là gì vậy?”

Từ trước đến nay ngọc bội này luôn do Tưởng Thiều cất giữ, nên anh ta hoàn toàn không biết nó là gì, cũng chẳng nhận ra.

Tưởng Thiều gằn giọng: “Đây là tín vật đính hôn của con. Hôm nay Thẩm Sơ Mặc đến nhà, đích thân mang cái này đến trả, nói muốn hủy hôn!”

Nghe đến đây, tay Cố Tây Ngôn run lên làm đổ nước trà, ánh mắt anh đầy sự kinh ngạc. Thì ra Mặc Mặc đến là để hủy hôn, vậy tại sao khi nãy cô không nhắc đến chuyện này?

Anh nhớ lại câu nói đùa khi nãy của cô: “Anh có muốn em gọi anh là anh trai không?”, đáy mắt lập tức tràn đầy ý cười. Cái cô nhóc này, đúng là cố tình trêu anh.

Tâm trạng Cố Tây Ngôn ngay lập tức tốt hơn nhiều. Cái cảm giác như có tảng đá đè trong lòng vừa được nhấc ra — ban đầu anh còn chuẩn bị sẵn tinh thần làm “tiểu tam”, định giành người từ tay em trai, ai ngờ chưa kịp ra tay thì “góc tường” đã tự sập.

Trong khi đó, Cố Bắc Thành lại cầm ngọc bội, vẻ mặt phấn khởi:

“Mẹ, mẹ nói thật chứ? Cô ta cũng muốn hủy hôn? Vậy chẳng phải quá tốt rồi sao! Cô ta cũng coi như tự biết mình không xứng với con, biết điều rút lui trước.”

Vừa nghe thấy mấy chữ “không xứng với con”, khóe miệng Tưởng Thiều và Cố Tây Ngôn đồng loạt co giật. Thằng nhóc này lấy đâu ra sự tự tin vậy chứ?

Tưởng Thiều nhìn thằng con bất tài mà thất vọng vô cùng. Bà xoa huyệt thái dương, lắc đầu:

“Thôi đi, đúng là con không xứng với Sơ Mặc. Mắt cá mà con cứ tưởng là trân châu, đến một ngày con sẽ biết mình đã đánh mất điều gì.”

Cố Bắc Thành vẫn không chịu hiểu, bĩu môi nói:

“San San thì làm sao? Cô ấy vừa xinh đẹp vừa học giỏi, luôn nằm trong top 10 khối. Cô ấy còn âm thầm học thêm bốn ngoại ngữ, giờ đã nói thông thạo bốn thứ tiếng. Chăm chỉ, cầu tiến, như thế mà mẹ bảo là mắt cá? Còn cái Thẩm Sơ Mặc ấy, chẳng phải chỉ có gia thế tốt hơn chút sao? Nhà mình đâu có thiếu tiền! Nói thật, Thẩm Sơ Mặc còn không bằng móng tay của San San!”

“Im miệng!”

“Con không có tư cách nói về Mặc Mặc!”

Hai tiếng quát đồng thanh vang lên. Cố Tây Ngôn đột nhiên trừng mắt nhìn anh ta — chính anh còn đang rối rắm, thằng nhóc này lại dám mở miệng chửi Mặc Mặc?

Cố Bắc Thành sững người: “Các người sao vậy? Mẹ, mẹ mới gặp Thẩm Sơ Mặc một lần thôi mà đã thích cô ta vậy à? Còn anh...”

Anh ta quay sang nhìn Cố Tây Ngôn, vẻ mặt khó hiểu:

“Anh cũng kích động thế này làm gì? Chẳng lẽ… người con gái mà anh tiễn ở cổng lúc nãy là Thẩm Sơ Mặc?”

Cố Tây Ngôn không phủ nhận.

Cố Bắc Thành nghiến răng: “Thẩm Sơ Mặc này đúng là giỏi thủ đoạn! Mới tới nhà một lần mà đã khiến hai người bị thu phục hoàn toàn, chẳng khác nào bị bỏ bùa! Em thấy cô ta lấy cớ hủy hôn chỉ là chiêu ‘lùi để tiến’ thôi. Cô ta đúng là có tâm cơ, loại con gái độc ác như thế, em còn lâu mới muốn.”

Tưởng Thiều nghe đến đây thì không nhịn nổi nữa, tát cho anh ta một cái:

“Mày đúng là đứa con bất hiếu! Về phòng suy nghĩ lại cho mẹ!”

Bà thật sự sắp tức chết vì thằng con này rồi, sao lại dạy ra được một đứa như vậy cơ chứ.

Cố Bắc Thành ôm mặt cúi đầu, tóc mái rũ che mắt không thấy rõ biểu cảm. Nhưng trong lòng anh ta ngập tràn phẫn nộ — anh ta chẳng làm gì sai, chỉ là không muốn kết hôn thôi mà.

Thẩm Sơ Mặc muốn hủy hôn thì được, còn anh ta dù làm thế nào cũng không được toại nguyện.

Sự oán hận trong lòng Cố Bắc Thành ngày càng lớn, cuối cùng dồn hết lên người Thẩm Sơ Mặc. Anh ta thề, đợi cô nhập học, anh ta nhất định sẽ cho cô đẹp mặt.

Anh ta không nói một lời mà quay về phòng.

Vở kịch đến đây là kết thúc. Cố Tây Ngôn đang định rời đi thì Tưởng Thiều bỗng gọi anh lại:

“Khoan đã.”