Nhà họ Hoắc cũng không phải chỉ nghe lời từ một phía. Họ đã cử người về thôn Bình Cương để dò hỏi tình hình. Ngặt nỗi, người đi dò hỏi lại gặp đúng mấy bà thím thích buôn chuyện nhất làng. Vừa thấy có người hỏi thăm về Thẩm Sơ Mặc, họ lập tức thêm mắm dặm muối, kể đủ thứ tin đồn thất thiệt. Cứ thế, danh tiếng của Thẩm Sơ Mặc bị đồn thổi đến mức tai tiếng cực độ.
Lần này, mẹ của Hoắc Vân Hàn hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa. Vốn dĩ bà ta đã không ưa Thẩm Sơ Mặc, cô con gái xuất thân nông thôn này, cảm thấy cô không xứng với con trai mình. Giờ lại nghe nói tác phong của cô còn có vấn đề, bà ta càng thêm tức giận, trực tiếp nói với lão tư lệnh rằng nhất định phải hủy hôn.
Nhưng lão tư lệnh dù sao cũng là người từng trải sóng gió. Ông nể tình xưa nghĩa cũ, vẫn tạm thời đè chuyện này xuống, chỉ nói cho Thẩm Sơ Mặc thêm một cơ hội sửa đổi, xem biểu hiện sau này của cô rồi tính tiếp.
Tuy nhiên, lúc này hình tượng của Thẩm Sơ Mặc trong lòng nhà họ Hoắc đã tụt dốc không phanh, muốn cứu vãn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Thẩm Nguyện tốt lên rất nhiều. Thẩm Sơ Mặc à Thẩm Sơ Mặc, không còn hôn ước này, để xem mày còn tiếp tục may mắn được như vậy không.
Thẩm Nguyện cầm bút lên, lại thêm thắt đủ điều về sự việc ngày hôm nay rồi viết thành thư. Cô ta đọc lại một lượt từ đầu đến cuối, hài lòng gật gù. Lần này, cô ta không tin nhà họ Hoắc còn muốn một đứa con dâu vô sỉ như vậy nữa.
---
Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng dịu dàng xuyên qua rèm cửa chiếu lên gò má Thẩm Sơ Mặc. Cô chậm rãi mở mắt, vươn vai ngồi dậy, ngáp một cái rồi đẩy cửa sổ ra. Gió sớm trong lành thổi vào phòng, mang theo cảm giác mát mẻ lạ thường.
Quả nhiên, thời đại này chưa bị ô nhiễm, không khí cũng trong lành dễ chịu hơn hẳn. Thẩm Sơ Mặc nhanh nhẹn xuống giường rửa mặt, sau đó mở tủ quần áo. Tủ đồ đầy ắp quần áo đủ để chứng minh người nhà họ Thẩm cưng chiều cô con gái út này đến mức nào.
Thẩm Sơ Mặc tiện tay lấy ra một bộ váy liền họa tiết kẻ ô vuông mặc vào, sau đó chải tóc gọn gàng, dùng một chiếc kẹp tóc tinh xảo cố định lại, để mái tóc dài đen nhánh, óng ả buông xõa mềm mại sau lưng, làm lộ ra trọn vẹn gương mặt tinh xảo, xinh đẹp tuyệt mỹ. Bộ trang phục này vừa thời thượng lại vừa tràn đầy sức sống thanh xuân.
Thẩm Sơ Mặc đi ra nhà chính chuẩn bị ăn sáng. Thẩm Chí Quốc đã ăn xong từ sớm và ra đồng làm việc. Thẩm Sơ Dương cũng đã ra khỏi nhà từ sáng sớm.
Trong nhà chính chỉ còn Lý Di và Triệu Đình Đình. Lý Di nhìn thấy Thẩm Sơ Mặc, không khỏi sững người một chút, trong mắt thoáng qua vẻ ngỡ ngàng.
Bà cảm thấy cô con gái trước mắt dường như đã thay đổi, trở nên xinh đẹp hơn. Dù vẫn là gương mặt quen thuộc trong trí nhớ, nhưng Thẩm Sơ Mặc của hiện tại lại tỏa ra một loại khí chất đặc biệt khó tả.
Triệu Đình Đình nhìn Thẩm Sơ Mặc, trong lòng thầm cảm thán, cô em chồng này của mình thật sự đẹp đến nao lòng. Vẻ đẹp của cô không phải kiểu quyến rũ dung tục, mà là một vẻ đẹp thanh khiết, cao nhã, khiến người ta vừa nhìn đã bất giác có cảm tình.
Thẩm Sơ Mặc ăn sáng xong thì phải lên huyện đi học. Chiếc xe đạp duy nhất của gia đình đang dựng trong sân, vốn là để dành cho cô đi học.
Thẩm Sơ Mặc chớp mắt, nói với Triệu Đình Đình: “Chị dâu, hôm nay chị cũng phải lên huyện làm việc đúng không? Công việc của chị cần đi lại nhiều, đi xe đạp vẫn tiện hơn. Em đi máy kéo đến trường là được rồi.”
Không đợi Triệu Đình Đình từ chối, Thẩm Sơ Mặc xách ba lô lên rồi đi ra cửa. Lý Di cũng nói: "Thôi, Đình Đình công việc của con cần xe đạp hơn, con cứ đi đi."
"Vâng ạ, con cảm ơn mẹ." Triệu Đình Đình thấy lòng ấm áp. Cô ấy cảm thấy đươc gả vào nhà này đúng là phúc lớn. Cha mẹ chồng hiền lành, chưa bao giờ làm khó cô ấy. Em chồng cũng là người hiểu biết lễ nghĩa. Cô em chồng út tuy có hơi kiêu căng một chút nhưng đối với người nhà thì không chê vào đâu được. Chồng thì lại càng hết mực yêu thương chiều chuộng cô ấy.
Mặc dù người trong làng hay nói xấu em chồng, còn bảo cô ấy làm dâu phải chịu đủ thứ ấm ức, bị em chồng đè đầu cưỡi cổ, đến cả người nhà mẹ đẻ cũng hỏi thăm cô ấy có thật như vậy không. Nhưng họ đâu biết em chồng cô tốt như thế nào.
Thẩm Sơ Mặc thong thả bước ra khỏi cổng, bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ của cô thu hút không ít ánh nhìn. Đó là con gái nhà họ Thẩm, Thẩm Sơ Mặc kìa! Trời đất ơi, sao con bé lại trở nên xinh đẹp như vậy chứ?
Thẩm Sơ Mặc mỉm cười chào hỏi từng người một:
"Thím ơi, chào buổi sáng ạ! Bộ quần áo hôm nay của thím đẹp quá!"
"Bác Vương, chào buổi sáng! Nghe nói anh Vương cả tìm được việc trên huyện rồi ạ? Giỏi quá bác nhỉ!"
"Thím Ngô, chào buổi sáng! Đây là cháu gái thím ạ? Trông đáng yêu quá, lớn lên nhất định là đại mỹ nhân đấy ạ!"
Thẩm Sơ Mặc cứ thế vừa đi vừa chào hỏi, nói chuyện ngọt ngào khiến ai cũng cười tít cả mắt, răng đều lộ ra hết. Điều này cũng làm ấn tượng của người trong thôn về Thẩm Sơ Mặc thay đổi hẳn:
"Con bé nhà họ Thẩm trông cũng đâu giống lời người ta đồn nhỉ? Con bé xinh xắn, đáng yêu thế kia, miệng lưỡi lại ngọt ngào. Mấy bà nhiều chuyện đúng là đồ lòng lang dạ sói, con bé tốt như vậy mà cũng nỡ đặt điều nói xấu."
"Đúng đấy, con bé Sơ Mặc mới 17 tuổi đầu. Mấy người đó bắt nạt một đứa con gái như vậy, không sợ đẻ con không có c̠úc̠ Ꮒσα à."
"Còn ai vào đây nữa, chẳng phải mấy mụ già ở đầu thôn ấy à. Con gái nhà ai xinh đẹp mà chẳng bị mấy mụ ấy đặt điều nói xấu đâu."
Đây chính là hiệu quả mà Thẩm Sơ Mặc mong muốn. Nguyên chủ trước kia quá khép kín, rụt rè, chẳng bao giờ giao tiếp với các cô chú bác trong làng, nên luôn để lại ấn tượng là một người kiêu ngạo, coi thường dân quê.
Vì vậy, khi tin đồn ập đến, người trong làng đương nhiên chẳng ai đứng ra nói giúp nguyên chủ. Nhưng người trong thôn cũng không phải ai cũng xấu tính. Đôi khi, chỉ cần bạn khách sáo vài câu, nói lời dễ nghe một chút, cái nhìn của người khác đối với bạn sẽ hoàn toàn khác.
Buổi sáng trong thôn luôn có một chuyến máy kéo cố định đưa đón bọn trẻ trong làng lên huyện đi học. Thẩm Sơ Mặc cũng căn giờ đến đầu thôn. Trên máy kéo đã có rất nhiều người ngồi, có trẻ con đi học, cũng có các bà, các bác muốn lên huyện làm việc.
Họ nhìn thấy Thẩm Sơ Mặc thì không khỏi ngạc nhiên. Bởi vì trước nay Thẩm Sơ Mặc toàn tự mình đạp xe đi học, hôm nay lại đi máy kéo cùng mọi người, lại còn chủ động chào hỏi, khiến ai nấy đều cảm thấy có chút khó tin.
Thẩm Sơ Mặc đang không biết ngồi vào đâu thì mấy cậu nhóc trong thôn mặt đỏ bừng, dúi dúi nhau, lập tức nhường ra một khoảng trống lớn, gọi cô: "Thẩm Sơ Mặc, cậu ngồi đây này, chỗ này rộng lắm!"
Thẩm Sơ Mặc đang định đi lên thì bỗng nhìn thấy Thẩm Nguyện đang đứng xem kịch vui. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, cười nói: "Chị họ, hay là chúng ta ngồi cùng nhau đi."
Thẩm Nguyện nhìn gương mặt xinh đẹp của Thẩm Sơ Mặc, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ghen tị. Cô ta thực sự không muốn ngồi cùng Thẩm Sơ Mặc chút nào, nhưng lại không tiện từ chối thẳng thừng.
Vì thế, cô ta miễn cưỡng gật đầu, sau đó quay sang người đang ngồi bên cạnh mình, nói trống không: "Xin lỗi, em họ tôi cứ đòi ngồi đây, cậu chuyển chỗ khác đi."
Câu nói này của cô ta chẳng khác nào ám chỉ Thẩm Sơ Mặc muốn cướp chỗ của người khác, lập tức đẩy Thẩm Sơ Mặc vào tình thế khó xử.
Thẩm Sơ Mặc kinh ngạc mở to mắt, vội vàng giải thích: "Chị họ, chị nói gì vậy? Em là bảo chị qua đây ngồi cùng em mà! Chỗ này rộng thế này, em việc gì phải đi giành chỗ của người khác?"
Nói xong, cô nhìn Thẩm Nguyện với vẻ mặt đầy ấm ức, nói tiếp: "Chị họ, sao chị lại nghĩ em xấu tính như vậy chứ..."
Nghe thấy lời này, ánh mắt của những người xung quanh lập tức đổ dồn về phía Thẩm Nguyện, mang theo ý tứ trách móc.
Sắc mặt Thẩm Nguyện tức thì đỏ bừng lên, lúc trắng lúc đỏ, vội vàng chữa lại: "Là chị hiểu lầm."
Thẩm Sơ Mặc nhẹ nhàng thở ra, cười rạng rỡ: "Không sao đâu chị họ, em hiểu mà." Nói rồi, cô kéo tay Thẩm Nguyện, cùng đi đến chỗ trống ngồi xuống.