Mấy ngày sau, Trần Lăng Phong vẫn luôn “ngoan ngoãn” ở lại trong nhà. Vừa phối hợp “chuẩn bị tiệc đính hôn” với lão già, vừa làm bộ vô tình khiến mẹ kế và em trai bị ghê tởm.
Cùng lúc đó...
Tô Lạc phát hiện ra “người công cụ ưu tú” Tạ Du có chút không đúng. Trông anh ấy không còn bình tĩnh thong dong giống như ngày xưa, mà điệu bộ cứ như có tâm sự nặng nề, hẳn là đã gặp phải chuyện gì khó khăn lắm.
Tuy trong lòng có chút tò mò, nhưng Tô Lạc cũng biết đây là “thời điểm mấu chốt để công lược”. Dù sao mối quan hệ hiện tại của hai người vẫn chưa thân tới mức ấy, nên cô tạm thời thu lại hết lòng hiếu kỳ, đầy lý trí mà duy trì sự im lặng.
Nhưng, Tạ Du lại “chủ động tới cửa”.
“Thẩm Tĩnh, sau khi tan làm có thể tâm sự được không?” Nhân lúc rảnh rỗi, Tạ Du đã nói như vậy.
Tô Lạc chớp chớp mắt, “gãi đúng chỗ ngứa” mà để lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó sảng khoái gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”
Sau khi tan làm.
Tạ Du và Tô Lạc cởi tạp dề ra, tùy tiện tìm một chỗ vắng người trong tiệm ngồi xuống.
Tô Lạc chăm chú nhìn người thanh niên hơi cúi đầu, vẫn luôn im lặng không nói gì ở đối diện, kiên nhẫn đợi một lát rồi chủ động hỏi: “Có phải là... Anh gặp phải chuyện khó gì không?”
Tạ Du im lặng thêm một lúc, sau đó thở dài ra một hơi, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cô gái đang ngồi trước mặt, đầy vẻ thành khẩn nói: “Thẩm Tĩnh, cô đang thuê nhà ở gần đây phải không?”
“... Không, trước mắt tôi đang ở cùng bạn trai.” Tô Lạc lắc đầu, trả lời: “Nhưng trước đây tôi đã từng thuê nhà, sao vậy?”
“Là như thế này.” Tạ Du lại im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Hiện tại căn nhà mà tôi đang thuê xảy ra chút vấn đề, cần phải lập tức dọn đi. Nếu cô đã từng thuê nhà ở gần đây, không biết có tiện giới thiệu vài căn thích hợp cho tôi không? À, kiểu mà tiền lương của chúng ta có thể lo được ấy.”
Không sai, Tạ Du thật sự gặp phải chuyện khó.
Đó chính là...
Anh bị người nhà hạ tối hậu thư.
Hoặc là ngoan ngoãn trở về nghe theo sự sắp xếp của người trong nhà. Hoặc là thật sự “tự lực cánh sinh”. Tức là, anh không thể tiếp tục ở lại trong căn chung cư cao cấp đang ở, xe sẽ bị lấy lại, thẻ ngân hàng cũng bị khóa. Số tiền thu vào còn dùng được chỉ có chút tiền lương của việc làm Barista chơi chơi này.
Tuy tiền lương ông chủ cho cũng được coi là nhiều, nhưng, một tháng không kiếm nổi một vạn thì còn nhắc tới làm gì? Vui vui tới nhà hàng ăn một bữa cũng không đủ trả...
(1 vạn tệ = 35 triệu VNĐ)
Đương nhiên Tạ Du biết, thành thành thật thật về nhà mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng mà, sự không cam lòng và không phục trong lòng khiến anh vô cùng quyết đoán mà lựa chọn rời đi.
“Thì ra là thế.” Tô Lạc liên tục gật đầu, sau đó sảng khoái nói: “Được chứ, không thành vấn đề.”
Tạ Du lập tức thở phào ra một hơi, nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Làm phiền cô rồi.”
“Không hề, bình thường anh dạy tôi nhiều như vậy, tôi cũng chưa tìm được cơ hội nào báo đáp anh.” Tô Lạc cười nói: “Bây giờ đã có cơ hội rồi!”
Sau đó, cô lại hỏi: “Đúng rồi, anh cần gấp không?”
“Rất gấp.”
“Ồ, vậy chúng ta đi thôi.” Tô Lạc gật đầu một cái, đứng dậy.
“... Bây giờ sao?” Tạ Du lộ vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy, không phải là anh rất gấp à?” Tô Lạc nói: “Nếu có thể tìm được trong hôm nay là tốt nhất, vậy thì anh cũng sẽ có thêm thời gian để dọn đồ.”
“... À à.” Tạ Du liên tục gật đầu.
Anh cảm thấy cô đồng nghiệp này đúng là rất nhiệt tình và đáng tin cậy, làm việc gì cũng rất nhanh nhẹn, không hề dây dưa dây cà gì cả. Thật đúng là một đối tượng có thể nghiêm túc kết thân.
60 -> 65.