Thế Giới 1 - Chương 30: Biểu tiểu thư trà xanh của Hầu phủ

"Vâng ạ!" Nhị phu nhân ánh mắt hơi lóe lên, cung kính đáp lời, dường như không ngờ Ngọc Phù lại được lòng lão phu nhân đến vậy.

Lẽ nào bà ấy không kiêng kỵ việc Ngọc Phù trông quá đỗi kiều diễm, rạng ngời sao?

Nhưng nghĩ lại, Nhị phu nhân lại thấy ánh mắt Ngọc Phù trong veo, khí chất ngay thẳng, dù dung mạo có phần quá quyến rũ, nhưng với vẻ đẹp trời ban và khí chất rạng ngời không thua kém gì các tiểu thư nhà danh gia vọng tộc, thực sự rất khó để người ta không có cảm tình với nàng.

Nhưng chỉ có Ngọc Phù biết, tại sao vị lão phu nhân này lại đối xử với mình hòa nhã đến vậy. Nói cho cùng, chẳng qua cũng chỉ vì hai chữ "cân bằng" mà thôi.

Hầu phủ rộng lớn, một gia đình quyền quý cao sang, lại để cho một mình Hầu phu nhân độc chiếm, nắm trọn quyền quản gia, mọi việc đều tự quyết.

Chỉ cần nhìn họ ngồi ở đây cả buổi mà vị Hầu phu nhân này cũng không đến vấn an, là biết bà ta cũng chẳng hề để vị lão phu nhân này vào mắt.

Đối với bà bà còn chậm trễ như vậy, có thể thấy địa vị của bà ta trong Hầu phủ này cao đến nhường nào.

(Bà bà: mẹ chồng.)

Rốt cuộc, hai chữ "hiếu đạo" giống như một ngọn núi lớn đè nặng lên người đời trong cái tiểu thế giới cổ đại này, không một ai dám xem nhẹ.

Nhưng Hầu phu nhân có thể sống tùy tiện như vậy, chẳng qua là dựa vào hai thế lực. Một là sự sủng ái của phu quân, sự tài giỏi của nhi tử, hai là thế lực lớn mạnh của nhà mẫu thân đẻ.

Từ những tin tức mà A Ly dùng thần thức do thám khắp phủ trong hai ngày qua, Ngọc Phù đã biết vị Hầu phu nhân này năm xưa là tiểu thư của Thừa tướng phủ. Với dung mạo và tài năng của mình, dù gả cho hoàng tử cũng được, chỉ là bà ta không thể chấp nhận việc phu quân nạp thϊếp, thế là cuối cùng, dưới sự sắp đặt của vị Thừa tướng yêu thương nữ nhi, bà ta đã gả vào Bình Dương Hầu phủ lúc đó còn bình thường.

Hầu phủ có được ngày hôm nay, khó có thể nói là không có công lao từ nhà mẫu thân đẻ của bà ta, điều này cũng khiến cho địa vị của bà ta càng thêm không thể lay chuyển.

Vị Hầu phu nhân Từ Giao này có thể nói là đang nắm trong tay một ván bài tốt, nhưng cũng chính vì quá tốt, nên khiến bà ta xử sự có phần quá tự cao.

Một người sống quá an nhàn, quá thoải mái, thường sẽ mất đi cảnh giác.

Giống như vị lão phu nhân trước mắt này, ai có thể nhìn ra được vị lão phu nhân có vẻ hiền từ, không thích quản chuyện này, sớm đã vô cùng bất mãn với Hầu phu nhân Từ Giao chứ.

Chỉ là, vị lão phu nhân này e là chính bà cũng không biết, trong người bà sớm đã bị người ta hạ độc mãn tính, nhiều nhất cũng chỉ còn sống được hai ba năm nữa mà thôi.

Nhưng cách làm này quả thực rất ổn thỏa, bởi vì sự kiểm soát tinh vi như vậy là do độc tính thẩm thấu dần theo năm tháng, người thường làm sao có thể nhìn ra, cho dù có bắt mạch bình an e rằng cũng sẽ vô tình bỏ qua.

Nói cho cùng, trong Hầu phủ này, ai mới là kẻ ngốc thực sự chứ!

Ngọc Phù khẽ cúi đầu, khóe môi mím lại thành một đường cong vô cùng tao nhã.

"Đứa bé này xinh đẹp như vậy, mà ăn mặc lại quá đơn giản rồi." Bà trách yêu Nhị phu nhân: "Con cũng thật là, khó khăn lắm mới đón được người ta về, lại không biết chăm sóc cho tốt."

"Mẫu thân, con cũng đã sắm sửa quần áo, trang sức rồi, chỉ là Phù nhi lại chỉ thích những thứ giản dị thôi ạ." Hôm nay Ngọc Phù mặc một bộ y phục màu trơn, không hề phô trương, bên hông thon thả như liễu rủ có treo một chùm tua rua màu xanh biếc tinh xảo, ngoài ra không có trang sức đặc biệt nào khác.

Nàng vốn đã có nhan sắc hơn người, không cần son phấn cũng đủ khiến người ta kinh diễm, chỉ là trong mắt lão phu nhân lại có phần quá giản dị.