Thế Giới 1 - Chương 27: Biểu tiểu thư trà xanh của Hầu phủ

"Sau này con sẽ coi muội ấy như muội muội mà chăm sóc."

Nhị phu nhân quả thực là dở khóc dở cười. Bà ta có thể thấy nhi tử không có tâm tư gì khác, nhưng cái dáng vẻ cà lơ phất phơ này cũng không ra thể thống gì.

Từ đầu đến cuối, Ngọc Phù không hề ngẩng đầu nhìn về phía hắn lấy một cái, nàng thậm chí còn lùi lại một bước nữa, để thân hình của Nhị phu nhân che chắn nàng kín hơn.

Thế là, thái độ luôn né tránh của Ngọc Phù lại càng khiến vị thiếu niên lòng tự cao ngất trời khẽ nhíu mày.

Nàng trốn cái gì, tiếc là nàng càng muốn trốn, hắn lại càng muốn làm quen.

Hơn nữa, mẫu thân che chắn nàng kỹ như vậy để làm gì, chẳng phải chỉ là một biểu muội thôi sao?

"Biểu muội của con vừa mới đến, tính tình lại hay e thẹn, con đừng dọa muội ấy, lần sau sẽ cho các con làm quen."

Đường Quân Hi muốn nói lại thôi, nhưng giọng của Nhị phu nhân Từ Tú Viện trong chốc lát đã nghiêm nghị hơn vài phần: "Ngày thường mẫu thân dạy con thế nào?"

Lời đã nói đến mức này, Đường Quân Hi tự nhiên cũng không thể không biết quy củ. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhíu mày, thỉnh an xong rồi xoay người rời đi. Chỉ là khi đi đến cửa, hắn đột nhiên ma xui quỷ khiến quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Ngọc Phù bước ra từ phía sau Nhị phu nhân.

Thiếu nữ dường như vì hắn rời đi mà thở phào nhẹ nhõm, thậm chí ngón tay thon dài tựa ngọc còn khẽ vuốt ngực, nhíu mày thở ra một hơi.

Thế là, Đường Quân Hi còn chưa kịp kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng, đã cảm thấy trong lòng nghẹn lại, vô cùng khó chịu.

Ta đáng sợ đến thế sao?

Ngọc Phù quả thực quá biết cách dùng chi tiết để thu hút sự chú ý của một thiếu niên. Thế là, trong lúc Nhị phu nhân cũng không hề hay biết, nàng đã thành công để lại một hình bóng không thể xóa nhòa trong lòng Đường Quân Hi.

Đối với nam nhân hay các thiếu niên, một nữ tử đẹp chẳng qua cũng chỉ mang lại sự kinh diễm thoáng qua trên bề mặt. Nhưng oái oăm thay, nàng lại tránh ngươi như tránh tà, nói cách khác, chính là chẳng thèm để mắt tới. Huống hồ lại là đối với một công tử Hầu phủ dung mạo xuất chúng, điều này ít nhiều khiến người ta có tâm trạng phức tạp.

E rằng vị đích công tử của Nhị phòng này, mấy ngày tới sẽ phải âm thầm tìm hiểu về nàng một phen. Sau khi biết được thân thế của nàng, vị Tam công tử này dù là thương hại hay càng thêm tò mò, Ngọc Phù cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.

Những thủ đoạn này của Ngọc Phù, Nhị phu nhân hoàn toàn không hay biết, ngược lại còn nhìn Ngọc Phù ngoan ngoãn như vậy mà mỉm cười hài lòng.

"A Phù, con cũng không cần quá câu nệ. Lại đây gặp mọi người đi, sau này đều là huynh muội một nhà cả!"

Ngọc Phù đẹp như vậy, nếu con dao này có thể dùng trên người của Đại phòng, bà ta không tin với dung mạo khí chất của nàng lại không thể khiến Hầu gia và thế tử động lòng.

Đúng vậy, sau khi gặp Ngọc Phù, Từ Tú Viện liền cảm thấy, một tuyệt thế mỹ nhân, một hồng nhan họa thủy thế này, sao có thể chỉ dùng để quyến rũ thế tử được? Nếu có thể phá vỡ mối tình bền chặt hơn vàng của phu thê Hầu gia, chẳng phải cũng rất thú vị hay sao.

Nhưng Từ Tú Viện đâu biết rằng, con dao này cũng là con dao hai lưỡi, và Ngọc Phù đâu phải là một nữ tử yếu đuối mà bà ta thực sự có thể khống chế.

"Đây là điệt nữ của ta, từ Giang Nam đến, họ Ngọc, tên một chữ là Phù."

"Các ngươi phải chăm sóc nàng cho tốt, sau này người một nhà thân thiết với nhau, mới là lẽ phải."

Nghe vậy, mọi người lần lượt đứng dậy hành lễ với Ngọc Phù, không ít người thầm đánh giá nàng. Sau khi nhìn thấy chính diện, khó tránh khỏi đều hít vào một hơi lạnh.

Thiếu nữ tuy trang phục đơn giản, nhưng dung mạo lại vô cùng xinh đẹp, da tựa băng tuyết, mắt như ngọc đen, môi mềm mại như cánh hoa. Thậm chí, ngoài vẻ đẹp ra, nàng còn có một khí chất khó tả, khiến người ta bất giác muốn nhìn mãi không thôi.