Điều này đã giúp vị Hầu phu nhân xuất thân là đích nữ của Tướng phủ này có một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, nuôi dưỡng được một chút nét ngây thơ như thời còn ở khuê các.
"Lại đây giúp ta xem cây trâm mới mua này và đôi vòng tay này thế nào!"
"Chưởng quỹ của Linh Lung Các vừa mới mang đến, nói là hàng mới nhập của họ đó!" Bà ta hào hứng nói, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt có phần nghiêm nghị của nhi tử, bà ta cũng thu lại nụ cười. Sau khi đám người hầu dâng lên món trà Bích Loa Xuân mà thế tử yêu thích, bà ta phất tay cho những người bên cạnh lui ra.
Tuy sống một cuộc sống thoải mái, không có gì phiền lòng, nhưng là Hầu phu nhân nhiều năm, Từ Giao không thể nào thực sự không có chút khả năng quan sát sắc mặt người khác.
"Sao vậy, Quân Tu?"
"Mẫu thân, chuyện xảy ra ở cửa Hầu phủ hôm nay, người có biết không?"
...
"Di mẫu." Ngọc Phù cũng đang cúi mình hành lễ với vị di mẫu của thân thể này, phu nhân của Nhị phòng Hầu phủ, Từ Tú Viện.
"Con ngoan, đừng đa lễ như vậy. Đường sá xa xôi từ phương nam lên đây, chắc mệt lắm rồi nhỉ."
Từ Tú Viện thân mật kéo tay thiếu nữ: "Ở nhà di mẫu thì không cần phải câu nệ."
Bà ta vừa nói, bỗng im bặt trước mặt Ngọc Phù khi nàng ngẩng đầu lên, lại bị vẻ đẹp của Ngọc Phù làm cho kinh ngạc đến không nói nên lời.
Thiếu nữ trước mắt chỉ mặc một bộ váy màu hồng sen hết sức bình thường, trên người không có lấy một món trang sức nào, ngay cả mấy nha hoàn thân cận của bà ta cũng không sánh bằng, nhưng vẫn không thể che giấu được nhan sắc trời ban và khí chất thanh nhã của nàng.
Làn da trắng như tuyết, má hồng như đào, thân hình thon thả, thực sự có thể nói là mắt sáng răng trắng, mặt tựa hoa sen, mày như lá liễu, ngay cả những đóa hoa tươi trong phòng cũng bị nàng làm cho lu mờ.
Tuy mới mười bốn tuổi, nhưng đã có nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có thể thấy sau này khi trưởng thành sẽ còn xinh đẹp quyến rũ đến nhường nào.
Chỉ tiếc là, đẹp như vậy, lại phụ mẫu đều mất, không nơi nương tựa, gia sản đều bị gia tộc chiếm đoạt.
Từ Tú Viện nghĩ đến đây trong lòng không khỏi có chút xót xa, trong mắt như mang theo một tia thương tiếc.
"Con ngoan, chuyện ở cửa vừa rồi di mẫu cũng đã nghe nói, để con phải chịu tủi thân rồi." Nhị phu nhân vốn là một mỹ nhân dịu dàng tú lệ, giọng nói ấm áp khi nói chuyện lại càng dễ khiến người ta có cảm tình.
Ngọc Phù sắc mặt không đổi, chỉ ngượng ngùng cười: "Là Ngọc Phù đã gây phiền phức cho di mẫu rồi ạ."
Lại không hề có chút oán trách hay tủi thân nào, khí chất và quy củ này, đâu giống một tiểu thư xuất thân từ một gia đình giàu có bình thường ở Giang Nam?
"A Phù, vị Nhị phu nhân này không phải người tốt đâu. Lúc nãy khi nghe hạ nhân nói ngươi bị làm khó, bà ta còn đang cười đó."
Trong thần thức của A Ly, dáng vẻ của Nhị phu nhân kia, nào có lấy nửa phần thật tâm đau lòng cho nỗi tủi thân của điệt nữ mình.
Ngọc Phù sắc mặt không hề thay đổi. Là cửu vĩ bạch hồ của thiên giới, cho dù A Ly không nhắc nhở, nàng cũng đã nhìn ra được bộ mặt thật giả, khẩu phật tâm xà của vị di mẫu này ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ánh mắt khinh miệt ẩn hiện của những người hầu khi đến Giang Nam đón nàng, cỗ xe ngựa cũ kỹ, còn chưa vào phủ đã bị Hầu phu nhân biết được giờ giấc nàng đến, cho người chặn ở cửa sỉ nhục.
Mượn dao gϊếŧ người, châm ngòi ly gián, những mánh khóe nhỏ nhặt này của loài người căn bản không thể qua được mắt nàng! Cũng đều là những chiêu trò mà nàng đã từng chơi chán rồi.
Ngọc Phù nghĩ đến đây, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
Muốn lợi dụng nàng, thì phải cẩn thận kẻo làm mình bị thương trước...
Nói đến vị Nhị phu nhân Từ Tú Viện này, bà ta quả không phải là một nhân vật đơn giản. Nếu không thì tại sao năm đó, một thứ nữ như Từ Tú Viện lại có thể gả vào Nhị phòng của Hầu phủ, trong khi mẫu thân của nàng, Từ Tú Châu, đường đường là đích nữ, là hòn ngọc quý trên tay của Từ gia, dung mạo tài năng đều xuất chúng, lại bị gả đi xa đến một nhà hào môn ở Giang Nam?
Một người thì gả vào nhà quyền quý, một người thì bị hạ giá gả đi, vận mệnh hoàn toàn trái ngược, cứ như thể hai người đã bị tráo đổi cho nhau.