Thế Giới 1 - Chương 17: Biểu tiểu thư trà xanh của Hầu phủ

Dịu dàng mà lại kiên cường, trong vẻ lạnh lùng lại ẩn chứa nét yêu kiều đáng thương. Không hiểu vì sao, trong lòng mọi người đều cảm thấy xao động.

Dù họ cũng là nữ nhân, cũng không khỏi cảm thấy người bên ngoài nói năng thật quá đáng.

Ngọc Phù tất nhiên hiểu rõ đây là một màn dằn mặt, cố tình đợi đến cửa mới bày ra trò này, chẳng qua là muốn làm nàng khó xử, thậm chí là biết khó mà lui.

Tốt nhất là để nàng mất hết bình tĩnh, như vậy lại càng có cớ để chế giễu, đả kích Nhị phu nhân.

Thủ đoạn trong nội trạch của loài người cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Đường đường là Hầu phủ phu nhân mà cũng chỉ biết dùng mấy trò vặt vãnh này, trong mắt Ngọc Phù lại là chuyện tốt, thậm chí nàng còn thở phào nhẹ nhõm.

Nếu là người thực sự có tâm cơ, sẽ chỉ đối xử với nàng vô cùng thân thiết, khiến người ta nghĩ rằng vị Hầu phủ phu nhân này đoan trang, rộng lượng để kiếm tiếng thơm, sau đó mới nhân lúc nàng và Nhị phu nhân không đề phòng mà ra tay...

Làm tốt công phu bề mặt, cho dù nàng có xảy ra chuyện gì, người ngoài cũng không thể trách tội được bà ta.

Chỉ những thủ đoạn bày ra ngay trước mắt mới dễ đối phó, người trẻ tuổi nóng tính cũng dễ bị nhìn thấu hơn.

Vị Hầu phủ phu nhân này chắc hẳn những năm qua đã được nuông chiều quen rồi, hoặc là vốn dĩ không sợ một người bà con của Nhị phu nhân như nàng có thể gây ra sóng gió gì.

Ngọc Phù cụp mắt, che đi thần sắc trong đó.

Từ đó cũng có thể thấy, Nhị phu nhân đón mình về ở tạm e rằng không có mấy trọng lượng trong Hầu phủ, hoặc là cố tình tỏ ra yếu thế, và mối quan hệ tẩu muội* của họ cũng không hòa thuận.

(Tẩu muội: chị em dâu.)

Nghĩ cũng biết, Đại phòng mới là chủ của gia đình, nắm giữ tài chính trong phủ, mà vị Hầu phu nhân này, e cũng là kẻ lòng dạ hẹp hòi.

Ngọc Phù thầm phân tích, chỉ trong chốc lát đã nhìn rõ tình thế hiện tại của mình.

Dù không có toàn bộ ký ức của nguyên thân, nàng cũng sẽ không để mình rơi vào thế hoàn toàn bị động.

"A Phù, người của Hầu phủ đúng là quá đáng!" Điều Ngọc Phù nhìn ra được, A Ly tự nhiên cũng hiểu.

Là một thần điểu, người phàm hoàn toàn không thể nhìn thấy hình dáng của nó, vì vậy, lời nói của A Ly lúc này đang đậu trên vai Ngọc Phù tự nhiên cũng không ai có thể nghe thấy.

Đối với Ngọc Phù, A Ly từ lâu đã không chỉ là bạn đồng hành, mà còn là người nhà của nàng.

"Không sao!" Nàng khẽ giọng an ủi.

Tuy rằng kiếp trước nàng là công chúa của hồ tộc, là một bạch hồ đã tu luyện ra chín đuôi, nhưng kiếp này nàng chỉ là một thân thích của Hầu phủ, một cô nhi phụ mẫu đều đã qua đời.