Sắp tới… Lục Ngạn Chu dự định thanh lọc lại đội ngũ của Tạ Thành Trạch, sa thải những kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi, không xem trọng Thành Trạch, giống như nguyên chủ của cơ thể này.
Trong những ngày tiếp theo, Lục Ngạn Chu chuyển bàn máy tính đến cạnh lớp màng nhựa, làm việc vài giờ, sau đó lại dời bàn ra, trải giường gấp rồi đi ngủ.
Cứ làm đi làm lại như vậy khá phiền phức, nhưng Tạ Thành Trạch thích được ở gần anh.
Buổi tối, như thường lệ, Lục Ngạn Chu đưa một cánh tay cho Tạ Thành Trạch ôm.
Tối hôm đầu tiên bị đè đến tê cứng cánh tay, hôm sau Tạ Thành Trạch không còn yêu cầu như vậy nữa, nhưng anh vẫn đưa tay ra… Cuối cùng, Tạ Thành Trạch không cưỡng lại được cám dỗ, ôm lấy cánh tay của Lục Ngạn Chu.
Hôm nay cũng vậy, trên chiếc giường gấp, Tạ Thành Trạch vui vẻ ôm lấy cánh tay của Lục Ngạn Chu.
Thời gian còn sớm, Lục Ngạn Chu chưa vội ngủ mà lấy một cuốn sách về tài chính ra đọc cho Tạ Thành Trạch nghe.
Không bao lâu sau, Tạ Thành Trạch đã ngủ say.
Lục Ngạn Chu: “…”
Lục Ngạn Chu lại đọc thêm một lúc, sau đó mới nằm xuống ngủ.
Sáng hôm sau, người mà Lục Ngạn Chu tìm đã đến biệt thự để lắp đặt camera giám sát.
Để đảm bảo an toàn, anh lắp đặt rất nhiều camera, đặc biệt là khu vực bên cạnh phòng vô trùng, lắp camera kín các góc, tất cả đều nhằm đảm bảo sự an toàn của Tạ Thành Trạch.
Lúc công nhân lắp đặt camera, Tạ Thành Trạch tò mò nhìn chăm chú.
Trước đây, Tạ Thành Trạch từng nói rằng không thích camera giám sát trên tầng bốn nhà họ Tạ nên không mở… Lục Ngạn Chu sợ cậu không quen, bèn nói: “Những camera này được lắp vì sự an toàn của em, mở lên có được không? Nếu mở, anh còn có thể nhìn thấy em bất cứ lúc nào.”
“Được chứ!” Tạ Thành Trạch lập tức đồng ý.
Lục Ngạn Chu lại nói: “Anh cũng lắp camera dưới tầng, lát nữa em làm theo hướng dẫn của anh, cài đặt phần mềm vào máy tính bảng, sau đó có thể xem được các khu vực khác trong nhà, em cũng sẽ biết anh đang ở đâu.”
Tạ Thành Trạch ở trong phòng vô trùng cả ngày rất buồn chán mà chỉ cần Lục Ngạn Chu rời đi một lúc là cậu sẽ không vui… Thế nên anh quyết định để cậu theo dõi qua camera.
Tạ Thành Trạch: “…” Cậu vốn đang định nghĩ cách lắp camera giám sát trong căn biệt thự này, không ngờ Lục Ngạn Chu đã chủ động lắp đặt, còn để cậu xem.
Tạ Thành Trạch nghịch máy tính bảng, trông có vẻ rất hứng thú.
Lục Ngạn Chu lại nói: “Lát nữa ba mẹ anh sẽ đến, anh phải đi thu xếp cho họ… Đến lúc đó, em có thể nhìn anh qua camera.”
“Ừm!” Tạ Thành Trạch cười híp mắt.
Hai người đang nói chuyện thì ba Lục và mẹ Lục đã đến.
Tuy phía nhà họ Tạ đã yêu cầu họ không cần đi làm nữa nhưng vẫn chưa chính thức chấm dứt hợp đồng, tức là họ chưa bị sa thải.
Vốn dĩ hai người định đi tìm Lục Kỳ Kỳ cầu xin giúp đỡ nhưng Lục Ngạn Chu đã tìm đến họ, bảo họ đến đây làm việc cho Tạ Thành Trạch.
So với em gái, con trai vẫn quan trọng hơn. Gần đây con trai có vẻ dễ chịu hơn, bắt đầu quan tâm đến họ, vì vậy hai người không muốn làm mất lòng của con trai.
Hai vợ chồng già thu dọn đồ đạc, dọn đến biệt thự với ý định giúp con trai dọn dẹp và nấu ăn.
Biệt thự này có rất nhiều phòng, những phòng mà trước đây người nhà họ Trương từng ở thì Lục Ngạn Chu không sắp xếp cho ba mẹ mình, mà chọn một phòng khách khác cho họ. Sau đó, anh kể về tình trạng sức khỏe của Tạ Thành Trạch, chuyện cậu rất giàu nhưng cơ thể không tốt, có người muốn hãm hại cậu, rồi nói: “Ba, mẹ, bây giờ con là trợ lý của Tạ Thành Trạch, con luôn chăm sóc cho cậu ấy, nếu cậu ấy xảy ra chuyện, con cũng phải ngồi tù, ba mẹ nhất định phải giúp con trông chừng cậu ấy.”
Ba Lục và mẹ Lục giật mình hoảng sợ: “Chuyện này… còn có chuyện như vậy sao? Chúng ta không thể quản nổi đâu.”
Họ chỉ là những người bình thường, chỉ nghe thôi cũng đã sợ chết khϊếp!
“Ba mẹ không cần làm gì nhiều, chỉ cần đừng để người lạ lên tầng ba là được.” Lục Ngạn Chu nói.
“Rốt cuộc là ai muốn hại cậu cả vậy?” Ba Lục không nhịn được hỏi.
Lục Ngạn Chu đáp: “Cô ruột của con chẳng mong gì hơn là cậu ấy gặp chuyện, còn có cả dượng con nữa…”
Ba Lục hít sâu một hơi.
“Ba mẹ cũng đừng lo lắng quá, đây là chuyện phạm pháp, chưa chắc bọn họ đã dám làm gì.” Lục Ngạn Chu mỉm cười trấn an họ.
Lúc này, ba Lục và mẹ Lục mới bớt lo hơn.
Sau khi ba Lục và mẹ Lục đã ổn định chỗ ở, Lục Ngạn Chu lại đi tìm bà cụ Vương, nói rằng sau này ba mẹ mình sẽ ở lại đây giúp đỡ.
Bà cụ Vương thắc mắc: “Sao không tìm người khác?”
“Tình trạng của A Trạch khá đặc biệt, cháu sợ tìm người không rõ lai lịch sẽ không an toàn.” Lục Ngạn Chu nói.
Bà cụ Vương gật đầu: “Cũng đúng.”
Bà cụ Vương không có ý kiến gì, thế là chuyện được quyết định như vậy.
Căn biệt thự này được xây từ lâu, nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh có siêu thị và chợ, đi bộ mất khoảng 20 phút.
Người trẻ có thể cảm thấy hơi xa, nhưng với người lớn tuổi thì không thành vấn đề. Trước đây, ngày nào bà cụ Vương cũng đi bộ đến chợ, giờ mẹ Lục đến, bà cụ bèn dẫn mẹ Lục cùng đi mua đồ, tiện thể làm quen đường xá.
Lục Ngạn Chu rất bận rộn, thấy họ nói chuyện hợp ý nên lên tầng ba xử lý tiếp công việc của công ty, tiện thể dành thời gian bên cạnh Tạ Thành Trạch.
Thật ra, công ty của Lục Ngạn Chu có rất nhiều vấn đề, dù anh vẫn còn là một người ngoài ngành nhưng cũng đã nhận ra không ít…
Nhìn một lúc, Lục Ngạn Chu liếc qua tờ lịch, chợt phát hiện chỉ còn hai ngày nữa là đến đêm Giáng Sinh.
Anh không có thói quen đón đêm Giáng Sinh nhưng Tạ Thành Trạch bây giờ giống như một đứa trẻ, có lẽ cậu sẽ mong nhận được quà Giáng Sinh nhỉ?
Còn về món quà Giáng Sinh … Lục Ngạn Chu nghĩ đến bộ đồ chống bức xạ mà trước đó Tạ Thành Trạch đã mặc.
Nếu mặc bộ quần áo đó, trải qua khử trùng, anh có thể đi qua đường ống khử trùng để vào trong, ở bên cạnh Tạ Thành Trạch một lúc.
Tài khoản của anh bây giờ chẳng còn bao nhiêu tiền, không thể mua quà được, đành phải làm vậy thôi.