Chương 21: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (21)

Còn Trần Tâm Nguyệt thì nghĩ rằng đi làm thêm để gom tiền sinh hoạt chỉ là một phần, không có người nhà hỗ trợ, 4 năm đại học chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Tương lai của Tiểu Hà phải tính đường dài.

Cô nàng mang tâm lý gà mẹ bảo vệ con, căng não tìm cách lo cho bạn.

Trên đường về lớp vẫn chưa buông tha, tiếp tục đề xuất: “Tiểu Hà à, nếu cậu thi thủ khoa, thì sau thi mở một lớp ôn cấp tốc đi, không cần dài, 1–2 tuần là đủ. Mùa hè của học sinh lớp 12 đâu có nhiều, mà cậu soạn vở ghi như vậy, dạy học chắc chắn cũng siêu đỉnh luôn!”

“Giá thì cứ để cao cao vào, chắc chắn sẽ có người đăng ký!”

Nhà Trần Tâm Nguyệt mở quán bán đồ ăn vặt, tuy ngành nghề khác nhau, nhưng kinh doanh là phải có tiếng. Cô có chút hiểu biết, nên giờ nói chuyện cũng rất có bài bản, dù sao vẫn là học sinh, nên toàn mơ mộng chứ chưa tính đến thực tế.

Nhưng chính vì mơ mộng, nên tương lai nghe càng rực rỡ.

“Làm vậy rồi sau này lên đại học vẫn có thể dạy thêm, công việc không nặng mà kiếm được tiền, miễn có thành tích thì không lo thiếu học sinh...”

“Chờ tới khi tốt nghiệp đại học, cậu biết đâu còn mở luôn trung tâm luyện thi ấy chứ!”

Nghĩ tới viễn cảnh ấy thật sự giống như một người trưởng thành vậy, độc lập, tự chủ, có thể kiếm tiền, không cần dựa vào nhà.

Tuyệt vời luôn.

...

Sở Hà ngẩn người.

Cô cũng chẳng nghĩ làm tướng quân thì không thể đi làm thêm, ở Liên bang Tinh Hải, cô từng trải đủ nghề rồi.

Nhưng mà...

“Cách này cũng được, chỉ là tốc độ kiếm tiền... hơi chậm.”

Tóc xoăn và Đeo kính đồng loạt đơ mặt.

“Dạy học còn chưa đủ nhanh hả?”

Ngoài đường trung tâm luyện thi mọc như nấm đấy thôi!

Nhưng chưa kịp mở miệng phản bác, thì đã thấy Sở Hà nhìn cả đám bằng ánh mắt khó tả: “Lớp mình là lớp chọn trong lớp chọn đúng không? Mấy cậu cũng là thi đàng hoàng vô đây đúng không? Thế mà nhìn lại cái đầu óc của mấy người đi...”

Cô đưa ra kết luận: “Tôi thấy... các cậu không ổn thật.”

Kết bạn thì kết bạn, nói chuyện thì nói chuyện, sao lại đi xúc phạm trí tuệ người ta vậy?

Cao Điềm Điềm nổi khùng, xắn tay áo: “Được rồi! Hôm nay quyết chiến với cậu luôn!”

Nói xong lui lại hai bước, lấy đà rồi bổ nhào lên người Sở Hà!

Tất nhiên chỉ đùa thôi, không dám nhảy thật, dù gì Sở Hà nhìn gầy quá, sợ đè gãy người ta.

Ai ngờ, khi cơ thể vừa chạm tới thì Sở Hà lập tức trụ thấp người, hai tay ôm chắc lấy đùi cô nàng, sau đó nhẹ nhàng đứng thẳng lên!

Cứ như thể Cao Điềm Điềm chẳng nặng tí nào vậy.

Cô nàng còn đang ngơ ngác bám lấy vai Sở Hà, thì bản thân đã bị vác gọn trên lưng.

Sở Hà vô thức bóp bóp đùi đối phương, cân nhắc: “Cậu nhẹ quá rồi đấy!”

So với đợt huấn luyện xuyên sao hoang năm nào thì còn kém xa.

Sau đó nhẹ nhàng bảo: “Bám chặt nha.”

Rồi phóng như gió về phía trước...

Bỏ lại ba người đằng sau ngơ ngác nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, khi bóng dáng hai người kia đã mất hút, Đeo kính mới xoa tay đầy hứng khởi: “Lý Ý, hay cậu cõng tớ chạy thử 200 mét xem sao?”

“Tớ nặng 55 ký, nghe nói Cao Điềm Điềm cũng cỡ đó...”

Tóc xoăn đâu phải ngốc.

Cõng Đeo kính thì cậu ta cõng được, nhưng mà còn phải vừa cõng vừa chạy băng băng cả đoạn đường thì...

“Cút.”

Mặt không cảm xúc, cậu ta lạnh lùng từ chối.

...

Mà Trần Tâm Nguyệt, cái tuổi này thì đọc truyện là kiểu tổng tài bá đạo mỗi đêm bảy lần, hoặc ba ngày ba đêm...

Cho nên, với hiện thực, hiển nhiên là cô có chút hiểu lầm.

Trong lòng còn khinh bỉ hai tên con trai kia một cái, rồi ngẩng đầu cao ngạo bước lên phía trước...

Bảo sao ba mẹ cô luôn nhắc đi nhắc lại, đừng tiếp xúc nhiều với con trai.

Hóa ra là vì đám con trai bình thường ấy vừa không đủ thông minh, lại còn nhát cáy, lại còn yếu đuối.

Nhìn Sở Hà đi, gầy như vậy mà còn cõng được Điềm Điềm chạy một mạch, còn hai tên kia... chẳng dám làm gì hết.

Xì.

Đám con trai: Mấy cái tiểu thuyết vớ vẩn, hủy hoại tiền đồ bọn tôi!!!

...

Cao Điềm Điềm từng bị béo phì nhẹ khi dậy thì, trong cái xã hội sớm có ý thức thẩm mỹ hiện đại này, thật ra luôn cảm thấy có áp lực trong lòng.

Nhưng giờ được Sở Hà nhẹ nhàng cõng sau lưng phóng như bay, cảm nhận được gió hè mát rượi, lại nghe thấy đối phương còn chê mình nhẹ quá...

Không hiểu sao, cô cười càng lúc càng vui.

Tới khi đến tòa nhà lớp học, cô thật sự không nỡ để đối phương cõng mình lên cầu thang...

Cô nặng như vậy, mà Sở Hà gầy như vậy, chẳng phải là hai cây đũa chống một cái bánh bao to sao?

Tội nghiệp lắm!

Thế nên cô vội vàng giãy dụa đòi xuống.

...

Dù đã chạm đất, trong lòng vẫn vui râm ran.

Cô không kìm được mà nhìn Sở Hà với ánh mắt sùng bái: “Tiểu Hà, cậu thật sự giỏi quá! Tớ thích cậu lắm luôn ấy!”

Tính cô từ trước đến nay vốn thẳng thắn, lại rất ấm áp.

Sở Hà thì tiếp nhận lời này rất tự nhiên: “Nói thật chứ, thích tôi là một kiểu ánh mắt tinh tường đấy.”

“Không nói đâu xa, riêng việc cậu nhìn xa trông rộng thế này cũng đủ thấy rồi. Đợi đến lúc tôi phát tài...”

Cao Điềm Điềm vội quay mặt đi: “Tớ biết rồi biết rồi!”

Cô thật sự không muốn nghe mấy câu thoại giống y chang tra nam thế kia nữa, liền cố gắng đổi chủ đề:

“À đúng rồi, trưa nay trong group lớp mọi người nói, mấy bạn như Triệu Nhạc hình như bị bệnh tập thể, nghe nói cũng hơi nặng... Cậu có biết không? Thiệt là nửa đêm đi gội đầu sao? Tớ nhớ cậu ở cùng phòng với bạn ấy mà.”

Sở Hà nhướng mày, thản nhiên nói: “Ăn no xong tôi còn phải quản cô ta à?”

“Tôi đâu có thân thiết gì với cô ta.”

Trời, thẳng thắn dữ!

Cao Điềm Điềm khựng lại một chút, rồi bỗng nhiên thấy vui, như thể mình đã kéo được một người về phe mình vậy: “Thật ra, tớ cũng không thích bạn ấy, cảm giác giả tạo lắm luôn...”

Nếu không phải hôm đó thấy Triệu Nhạc bị chọc quê, chắc cô cũng không dám mạnh dạn ôm hộp kẹo đến bắt chuyện với học thần.

Sở Hà cười cười: “Thế thì đừng bao giờ thích, cũng đừng trở thành người giống vậy, tránh xa ra.”

“Với lại bỏ lỡ kỳ thi đại học rồi, cô ta chắc chắn sẽ ngày càng cách xa tương lai của bọn mình thôi.”

Cao Điềm Điềm ngẩn người...

Bỏ lỡ kỳ thi đại học?

Nhưng Sở Hà đã đi lên cầu thang rồi.

Đám người như Triệu Nhạc, về nhà rồi thì chắc đề thi cấp hai cũng không làm nổi ấy chứ?