Chương 5

Lý trưởng nhìn Trình Nhiễm, thấy cô gật đầu, ông mới cho Trương Đại Sơn đứng dậy.

“Sau này nếu Trình Nhiễm có xảy ra chuyện gì bất trắc, ta sẽ đến hỏi tội ngươi.’’

Bà Trương dìu đứa cháu trai đang khóc lóc nước mắt nước mũi tèm nhem của mình về nhà.

Cô nghe thấy bà Trương nói: “Sao con dại dột vậy Đại Sơn! Chuyện như vậy mà con thừa nhận thì có phải là xong đời rồi không?”

“Oa oa oa bà ơi, ta sợ bọn họ lại đánh ta, đau lắm...” Trương Đại Sơn vừa khóc vừa kể.

...

Dân làng chẳng những không thương cảm cho Trương Đại Sơn mà khi bà cháu họ đi xa bọn họ thậm chí còn khạc nhổ xuống đất.

Họ nghĩ, hôm nay là Trình Nhiễm bị bán đi đổi thịt, không biết ngày mai lại đến lượt ai xấu số trong đám bọn họ đây.

Họ về nhà phải bảo con bảo cháu ngoan ngoãn ở nhà không được chạy lung tung mới được.

Không những thế, thấy Trương Đại Sơn thì phải tránh xa hắn ra, không là sẽ bị hắn ăn thịt!

...

“Tiểu Nhiễm, hôm nay ngươi chưa được ăn chút gì phải không? Nhà ta còn ít cháo gạo, ngươi đến ăn chút mà lót dạ.”

Lý trưởng nhìn Trình Nhiễm đang lảo đảo, trên cánh tay còn có vết bầm tím mà không khỏi thương xót.

Làng mấy năm mất mùa, hầu như chẳng thu hoạch được gì.

Người chết vì cái đói nhiều vô số, nhà nào có chút lương thực thì đều cất làm của riêng.

Nhà nào mỗi ngày được ăn chút cháo gạo thì chắc phải rất giàu có.

Gần như tất cả mọi người trong làng ai ai cũng gầy gò ốm yếu, Lý trưởng cũng không ngoại lệ.

Ở thời điểm này làm gì có ai mà tốt bụng mang cháo gạo ra tiếp đãi người ngoài.

Vợ Lý trưởng nghe thấy ông nói vậy, bèn véo mạnh vào cánh tay ông một cái.

“Bà về nhà, hâm nóng ít cháo gạo cho Tiểu Nhiễm!” Lý trưởng nhìn về phía vợ nói.

Bà thấy mọi người đang nhìn mình, nên không dám nói gì, đành quay người về nhà.

Trước khi đi còn hung dữ liếc nhìn Lý trưởng một cái.

Bà thầm nghĩ, chút cháo gạo này là nhà mẹ đẻ mua ở nơi khác với giá cao, anh trai không đành lòng nhìn lũ trẻ chết đói nên chia cho nhà bà hai cân.

Dù có ăn tiết kiệm thì hai cân cũng không đủ cho cả nhà ăn.

Đến cuối cùng còn thừa nửa bát nên đành nấu thành chút cháo ngô.

Ngày mai cả nhà và con cái đều không có cơm ăn, ấy vậy mà chồng bà lại muốn mang chút cháo gạo cuối cùng cho người ngoài như Trình Nhiễm.

Bà tức giận đi về nhà.

Sự tức giận của bà hiện rõ ở trên mặt.

Cô và Lý trưởng đương nhiên là nhìn thấy rất rõ.

Lý trưởng cười ngượng ngùng nói: “Thím ấy thật ra không phải như vậy, mà nhà ta thực sự không còn chút lương thực nào.”

Trình Nhiễm biết ơn Lý trưởng cười nói: “Cảm ơn thúc rất nhiều nhưng ta không cần đâu, hôm nay ở trên núi ta đã hái được ít quả dại ăn nên không đói. Ta về nhà trước, thúc cũng về đi.”

Thời đại này không có camera nên cuộc xung đột giữa cô và Trương Đại Sơn chẳng có ai nhìn thấy.

Chuyện rốt cuộc ra sao, miệng nói như thế nào thì là thế đó.

Chuyện không có bằng chứng nên cũng chẳng thể làm được gì.

Nhưng thái độ hôm nay của Lý trưởng khiến cô rất biết ơn ông ấy.

Năm đói kém thế này mà còn muốn chia chút cháo cho một người ngoài như cô thì có thể thấy ông ấy là một người có nhận phẩm không tệ.

Trình Nhiễm khập khiễng đi về, nhưng vẫn nghe thấy tiếng thì thầm của hai ba người sau lưng.

“Ôi chao! Đứa trẻ Tiểu Nhiễm này thật là mệnh khổ.”

“Tuy đã mất mùa mấy năm nhưng cũng không đến nỗi này, 15 tuổi mà trông như mới 10 tuổi, nhìn mà thương cho đứa nhỏ.”

“Này, mấy người có nghe thấy không? Nãy Tiểu Nhiễm nói hôm nay ở trên núi ăn được ít quả dại, các ngươi thấy có khả năng không vậy?”

“Không biết là quả gì, mai ta cũng lên núi thử.”

“...”

Trình Nhiễm ngẩng đầu nhìn những dân làng đang bàn tán phía trước.

Khoảng cách giữa cô và họ đã cách mấy chục mét, mà hơn nữa họ còn thì thầm to nhỏ.