Chương 32

“Đây là mùi thịt! Oa, ta cũng muốn ăn thịt!”

Bọn trẻ đuổi theo sau Trình Nhiễm, điên cuồng hít mũi, cuối cùng đều xác định thứ Trình Nhiễm cầm trong tay nhất định là thịt.

Trình Nhiễm chỉ có thể nói, bọn trẻ con này vị giác khá nhạy bén.

...

Khi Trình Nhiễm vào sân bà lão Diệp, bà lão Diệp đang dựa vào ghế bập bênh tắm nắng.

Thấy Trình Nhiễm về lười biếng nâng mí mắt lên, nhìn thấy nàng mặc một bộ quần áo mới lại ôm thêm mấy bộ quần áo cũng không thấy lạ, nhắm mắt lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Bà đã lâu không có sức tắm nắng.

Bà tự biết cơ thể ngày càng yếu đi, hẳn là không sống được bao lâu nữa.

Nhưng hôm nay đột nhiên cảm thấy tràn đầy sức mạnh, đem ghế bập bênh ra ngoài tắm nắng.

“Bà nội Diệp ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

Trình Nhiễm giơ giơ đồ ăn đóng gói từ quán rượu Như Ý về: “Nhà họ khá ngon, ta mang về một ít cho bà nếm thử.”

Thời đại này không có túi ni lông, quán rượu dùng một loại giấy dầu đặc biệt, tốc độ thấm rất chậm.

Có thể giữ được nước sốt của thức ăn trong vài giờ, thời gian quá lâu thì không được.

Bà lão Diệp hít hít mũi cảm thấy hôm nay mũi cũng đặc biệt thính, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức từ phía Trình Nhiễm bay tới.

Bà lão theo Trình Nhiễm vào nhà.

Trình Nhiễm mở từng cái hũ nhỏ đã được niêm phong, lần lượt bày từng món ăn ra.

Sườn xào chua ngọt, chân giò kho tộ, khoai tây thái sợi xào giấm, rong biển trộn, canh rong biển cùng hai bát cơm trắng tinh.

Nhìn món thịt là thấy mềm nhũn rã xương tan ngay trong miệng, món chay thanh mát đã miệng, nhìn thôi đã thấy đủ cả sắc hương vị.

Mở túi ra, bây giờ cả căn nhà đều thơm phức.

“Đến nếm thử xem, sườn xào chua ngọt này nhìn ngon thật.”

Trình Nhiễm đưa một đôi đũa cho bà cụ Diệp, bản thân cũng không kìm lòng được gắp một miếng sườn xào chua ngọt.

Đồ nhà họ đúng là ngon, Trình Nhiễm ăn rất vừa ý, hạnh phúc nheo mắt thưởng thức.

Ăn xong một miếng, phát hiện bà nội Diệp vẫn chưa động đũa chỉ nhìn cô.

“Ngươi lấy tiền ở đâu ra?” Bà lão hỏi.

“Ta ở Cáp Thành gặp được người tốt bụng.” Trình Nhiễm thuận miệng nói: “Đi tìm việc làm gặp được một ông chủ tốt bụng, ông chủ bảo ta theo ông ấy làm việc tử tế, ông ấy trả trước cho ta một ít tiền.”

“Ngươi đã tiêu hết rồi sao?” Bà cụ Diệp nghiêm túc nói.

Trình Nhiễm là một cô gái lớn như vậy, thân thể gầy yếu không làm được việc nặng, một tháng kiếm được trăm văn tiền là tốt lắm rồi.

Mức thức ăn này, một bữa không phải mất mấy trăm văn tiền sao.

Một bữa này đã ăn hết tiền một tháng của đứa trẻ!

Đứa trẻ này thật không biết cách chi tiêu! Bà cụ Diệp nghĩ đến mà thấy đau lòng thay cho cô.

Nhìn ra sự lo lắng của bà cụ Diệp, Trình Nhiễm nói: “Không có, bữa cơm này ông chủ của ta mời, ta không tốn tiền.”

Bà cụ Diệp lại nhìn sang quần áo của Trình Nhiễm.

Quần áo mới là vải lụa, hoa văn trên đó phức tạp tinh xảo, là thợ thêu thêu từng mũi kim.

Bộ quần áo này... một bộ cũng phải có giá hai ba trăm văn tiền.

“Quần áo cũng là ông chủ tặng ta.”

Lý do cũng không tệ nhưng dùng để lừa bà cụ Diệp thì có vẻ vẫn chưa đủ.

Trình Nhiễm bổ sung: “Ông chủ của ta nói sau này ta sẽ theo ông ấy, quần áo của ta chính là thể diện của ông ấy, cho nên mua quần áo mới cho ta để nâng cao thể diện.”

Nói như vậy cũng có lý.

Cuối cùng bà cụ Diệp lại nhìn vào mấy bộ quần áo người già mà Trình Nhiễm mang về.

Quần áo được đặt ở bên giường, có mấy bộ.

Liếc mắt một cái, chất liệu này, cũng không kém hơn bộ trên người Trình Nhiễm là bao nhiêu, giá cả hẳn cũng không thấp.

Trình Nhiễm nghẹn họng, mấy bộ này không thể nói là ông chủ mua cho bà nội Diệp, như vậy thì quá không hợp lý.

Trình Nhiễm nói: “Đây là ta mua cho bà, đi ngang qua một cửa hàng đang bán hạ giá. Ta chọn mấy bộ bà mặc vừa liền mua về, cũng không tốn bao nhiêu tiền.”